Cùng hắn sa vào đêm dài
6. Đây là trời cao trừng phạt
Tác giả: Toại Uyên
Thật ra, tôi có lẽ là nên tin tưởng hắn, chúng ta cùng nhau trãi qua bao nhiêu thăng trầm, hắn vẫn luôn đối xử với tôi rất tốt, bảo vệ tôi bình yên vô sự
Nhưng đêm đó tôi nằm ở trên giường, làm sao cũng không thể ngủ được, trong chăn đầy ắp hương vị của hắn, tôi đã quen nằm trên khuỷu tay của hắn, được hắn ôm
Cho nên tôi đã ra ngoài, đi đến địa chỉ ấy. Đó là một khách sạn 5 sao, tôi chưa bước vào mà chỉ đứng trước sảnh, cô đơn giống như một hồn ma, nhìn người đến người đi, rộn ràng nhốn nháo
Đêm ấy thật sự rất náo nhiệt phồn hoa, trong ánh đèn rực rỡ huy hoàng tôi nhìn thấy được Dương Dật Thiên bước ra, chàng trai trẻ đó ôm lấy cánh tay của Dương Dật Thiên, tôi thấy không rõ vẻ mặt của Dương Dật Thiên, bởi vì chàng trai ấy đang hôn lên mặt của Dương Dật Thiên, trước sảnh nhiều người như vậy, cậu tạ lại táo bạo quấn lấy hắn
Thằng nhóc kia chính là đang cố ý làm vậy, cậu ta hẳn là đã nhìn thấy tôi từ sớm, hơn nữa còn cố tình chặn lại tầm mắt của Dương Dật Thiên, còn liếc mắt nhìn tôi vài lần, khoé miệng đều nhếch lên tới trời, tùy ý lại bừa bãi giống như tuyên chiến với tôi
Cái này được gọi là gì nhỉ? Là cảnh vợ cả đến bắt gian bồ nhí sao? Nổi đau trắng trợn lại thô bạo giống như một con dao sắc bén cứa lấy tôi, tôi khóc không được, chỉ muốn rời khỏi nơi này, chính là bước chân lại không thể di chuyển được nửa phần
Dương Dật Thiên cuối cùng cũng nhìn thấy tôi, vẻ mặt của hắn ngay lập tức sụp đổ, hoảng sợ đẩy chàng trai đó ra, sự vội vàng ấy là cái đêm tôi bị dị ứng với hải sản được đưa bệnh viện cứu giúp mới xuất hiện qua
Tôi cảm thấy thật châm chọc
Hắn bước lại gần ôm lấy tôi, trong chốc lát tôi bị mùi nước hoa nồng nặc trên người hắn bao phủ, bị sặc đến mức đầu óc mơ hồ, chân đứng không vững
Tôi bất lực giãy giụa, cắn răng không cho bản thân rơi nước mắt, trước sảnh rất nhiều người đều nhìn qua, thật đủ xấu hổ, tôi muốn duy trì chút sĩ diện còn sót lại của bản thân
Dương Dật Thiên không chịu, chàng trai ấy cũng không chịu. Bọn họ không chịu buông tha mà dây dưa lấy tôi, bao quanh tôi, tôi cảm giác bản thân sẽ chết đuối trong bóng đêm sặc sỡ này.
Bên ngoài có rất nhiều người, tất cả đều gọn gàng sáng sủa, áo vest giày da. Dương Dật Thiên không màng sỉ diện quỳ trên mặt đất, khóc lóc nhận sai, hứa rằng sẽ không bao giờ như vậy nữa
Tôi cách một tầng hơi nước nhìn hắn, đôi mắt của hắn vẫn luôn xinh đẹp như vậy, khi hắn khóc, toàn bộ sao trời đều đang lung lay, tôi không thể chịu đựng nổi, bỏ chạy trối chết trong tầm mắt dò xét của mọi người
Cuối cùng là Dương Dật Thiên ngăn tôi lại, không nói gì mà chỉ bế lấy tôi, ôm trở về nhà
Hắn không cùng tôi giải thích, bởi vì cho dù là bất cứ lời nào cũng thực vô nghĩa, hắn trong lòng biết rất rõ, cho nên chỉ có thể ôm chặt lấy tôi, khóc lóc như một đứa trẻ, hắn có gì mà phải khóc? Tôi nghĩ không ra
Tôi nói " Anh đi tắm rửa trước đi
Mùi hương trên người của hắn, tôi thật sự không thích
Sau khi hắn tắm xong, hương vị đó vẫn luôn không có tiêu tan, như hình với bóng xâm chiếm lấy tôi, "Dương Dật Thiên, nếu như anh thích cậu ta, vậy chúng ta chia tay đi."
Hắn liều mạng lắc đầu, tôi nói tiếp:" Em sẽ không giống như mẹ của em, em để anh tự do."
Hắn không chịu, đôi mắt đỏ hoe như sắp xé tan màn đêm, thân hình cao lớn đè xuống, thật nặng, như là bị mấy tấn xi măng đè lên. Ngón tay của tôi đều không thể nhúc nhích, tùy ý để hắn phóng thích dục vọng chiếm hữu của bản thân
Hắn dường như rất sợ mất đi tôi, nụ hôn nóng bỏng từng chút từng đặt trên người của tôi, không chịu rời đi
Ngày hôm sau tôi thức dậy, trên đầu giường vẫn có sẵn một ly nước ấm, trên bàn chải đã vắt sẵn kem đánh răng, trên bàn là bữa sáng đã chuẩn bị trước, áo quần đi làm hắn cũng đã ủi giúp tôi, cùng bình thường không khác là bao
Hắn dịu dàng săn sóc như thế, chân thành lại nhiệt tình như vậy, làm sao hắn có thể ngoại tình được chứ? Phảng phất chuyện tối hôm qua giống như một cơn ác mộng mà thôi
Tôi tha thứ cho hắn, mà thật ra có tha thứ hay không thì mỗi ngày cũng đều trôi qua như vậy
Tôi bị Dương Dật Thiên chiều hư, là chính tôi không thể rời khỏi hắn, hắn lúc nào cũng có thể ép tôi rời đi
Vương Nhiên nghe đến đây, sớm đã rơi lệ đầy mặt, cô không thể nào tin nổi Dương Dật Thiên sẽ ngoại tình.
Cô chưa từng gặp qua ai cưng người yêu như Dương Dật Thiên, hắn đối với Tần Thương cẩn thận tỉ mỉ quan tâm yêu quý, những chi tiết nhỏ đó tuyệt đối không thể nào là giả vờ được, nếu người như vậy còn có thể ngoại tình, thế thì cô làm sao có dũng khí tin vào tình yêu
"Ngày đó, tôi ở công ty tăng ca, thời tiết không được tốt lắm, mịt mù, từng đợt sấm rền đánh lại đây, càng ngày càng nghiêm trọng, ngay sau đó thì mưa to như trút nước
Tôi gửi tin nhắn cho hắn, hỏi hắn khi nào tan tầm, có thể đến đón tôi hay không.
Hắn không trả lời tôi, một lát sau, tôi chuẩn bị bắt xe về nhà, thì nhận được tin nhắn kết bạn, ảnh đại diện rất quen thuộc, chính là chàng trai đó, trái tim tôi theo bản năng chìm xuống, tay bất giác run rẩy, nhấn đồng ý, bên kia cũng không nhiều lời, trực tiếp gửi cho tôi một đoạn video
Tôi mở video, đó là ở quán ba, cậu ta ngồi trên người của Dương Dật Thiên, chung quanh là một đám người ồn ào, cậu ta cọ sát vào Dương Dật Thiên, dùng miệng đút cho hắn một hớp rượu
Ánh sáng ở quán bar sặc sỡ mờ ảo, bóng đèn lung linh nhiều màu chiếu đến trên người của bọn họ, tôi nhìn đến người mà mình đã quá quen thuộc ấy, lại có cảm giác thật xa lạ
Anh dám đến sao?
Tôi nhìn hàng chữ màu đen ấy, nở nụ cười, tôi có gì mà không dám chứ? Tôi tại sao lại không dám, Dương Dật cứu tôi bảo vệ tôi, yêu thương cưng chiều tôi, vì tôi mà không tiếc cắt đứt với gia đình, vì tôi rửa tay nấu canh, tôi bị dị ứng với hải, nhiều năm rồi, ở bên cạnh tôi hắn cũng chưa từng ăn qua.
Tôi tất nhiên là có vốn liếng cùng tự tin, tôi lập tức bắt taxi đến nơi đó, cửa phòng không đóng, tôi đẩy cửa ra, nhìn thấy chính là cảnh bọn họ mây mưa với nhau, hương sắc sống động
Trong không khí vẫn còn mùi hương nhớp nháp, nồng nặc xộc vào khoang mũi của tôi, khiến tôi buồn nôn đến mức như sông cuộn biển gầm
Tôi không thể nhìn được nữa, tôi cùng Dương Dật Thiên đã đi cùng nhau suốt mấy năm qua, hạnh phúc vui vẻ, yên yên ổn ổn, mọi việc hắn dành cho tôi đều hết sức chân thành, cho nên tôi thường tưởng ra cảnh sau này chúng tôi sẽ biến thành ông lão tóc trắng bạc phơ, ở trong sân trồng đủ loại hoa, đọc sách, nắm tay nhau nằm ở trên ghế bập bênh, nói chuyện phiếm
Nhưng một chân của tôi cuối cùng cũng đạp vào khoảng không, một chân này đã bước vào vực sâu
Đêm đó tôi mạnh mẽ chống đỡ tôn nghiêm, lê hai chân không còn sức lực rời đi, tôi bước vào cơn mưa xối xả, không khóc, chỉ là hạt mưa lớn đập vào mặt tôi, đau quá
Mặc cho sấm sét ầm ầm, mưa to tầm tã, thì thành phố này về đêm vẫm rất náo nhiệt phồn hoa, tôi lang thang không có mục đích bước đi, ngẩng lên thì thấy được một quán bar
Tôi chưa từng đến quán bar, có mấy lần đồng nghiệp tổ chức liên hoan mời tôi đi, nhưng mà Dương Dật Thiên không đồng ý, nói rằng nơi đó rất loạn, cứ nhất quyết tới đón tôi trở về
Hiện tại tôi nhìn đến ánh đèn xa hoa trụy lạc ở đây, lồng ngực dường như có thứ gì đó ép tôi không thể thở, bất chợt tôi nhấc chân bước vào. Cả người tôi ướt đẫm, nhìn rất chật vật nhưng mà vẫn có người bước đến gần tôi, hỏi tôi có muốn đến khách sạn để thay quần áo hay không.
Tôi không để ý đến gã, ở quầy bar gọi một ly cocktail, trong quán bar có rất nhiều người đang nhảy múa, một mảnh chen chúc, âm nhạc đè lên tiếng mưa rơi ngoài kia, tôi ngất đi trong bầu không khí ồn ào
Vương Nhiên môi khẽ run lên, hỏi " Là bị người ta bỏ thuốc sao?"
Tôi gật đầu, ngón tay có một chút cọ sát vào thảm lông trên người,
"Lượng thuốc mê không lớn, tôi rất nhanh liền tỉnh lại nhưng thân thể hoàn toàn không thể cử động, quần áo mất sạch, tay chân bị banh ra trói vào bốn cái cột giường
Đó là một gã đàn ông trung niên, thịt mỡ tầng tầng lớp lớp ở trên bụng, gã lao tới đây, tôi cố gắng giãy giụa, bàn điều kiện với gã, hỏi gã muốn gì nhưng gã lại nói rằng gã không cần gì cả
Giọng nói của tôi nghẹn ngào, lúc gã hoàn toàn chiếm lấy tôi, tôi cuối cùng cũng lặng thinh không lên tiếng, nghiêng đầu nhắm mắt, thẳng đến khi kết thúc thì tôi cũng chưa từng mở mắt
Tôi bị đau đến ngất đi, người đó rời đi lúc nào tôi cũng rõ, lúc tôi tỉnh dậy, sợi dây trên người đã được cởi bỏ, tôi cảm thấy bản thân mềm nhũn như một con cá chết, trong giây phút ấy, tôi không có ý thức, không có linh hồn, chỉ có thể xác là còn đang kêu gào đau đớn
Tôi cảm giác bản thân đã chết
Nhưng mà, Dương Dật Thiên lại đến, một lần nữa cứu lấy tôi
Hắn ôm tôi ở khách sạn chạy như điên, đưa tôi vào bệnh viện, ở hành lang bệnh viện khóc lóc thảm thiết
Vết thương bị xé rách đã lành rồi, tôi xuất viện, hắn vẫn luôn chăm sóc tôi một bước không rời, vô vàn lần cùng tôi nói lần xin lỗi
Tôi có thể làm sao bây giờ đây, thể diện và tôn nghiêm tôi đều đã bị mất sạch, không còn hình người. Chỉ có hắn là nguyện ý bảo vệ tôi, là người duy nhất tôi có thể dựa vào ở trên thế giới này, không có hắn, tôi cũng không biết phải sống ra sao.
Tôi chỉ có thể tiếp tục tha thứ cho hắn thêm một lần nữa
Chuyện xảy ra vào ba tuần sau đó, tôi bị sốt, toàn thân đổ mồ hôi trộm, tôi có dự cảm không lành, Dương Dật Thiên cũng phát hiện, lập tức liền đưa tôi tới bệnh viện kiểm tra, xét nghiệm HIV. Kết quả là tôi đã bị nhiễm virus HIV
Một tia sét đánh giữa bầu trời, đẩy tôi vào vực sâu không đáy
Dương Dật Thiên quỳ trên mặt đất, giống như một kẻ điên, dùng hết sức lực tự tát vào mặt mình, gào khóc thảm thiết, tôi nhìn em, hiểu rõ một việc
Đây là trời cao trừng phạt, đối với hắn, cũng là đối với tôi
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT