Đến giờ ăn cơm trưa, Sinh Sinh mới chịu dừng cuộc tham quan, nhảy đến trên người Mặc Điện, để anh vững vàng tiếp được mình.

“Em đói bụng.” Ngửa đầu chớp chớp mắt.

“Muốn ăn cái gì?”

“Muốn ăn thịt thịt, ăn ngon đều muốn ăn.” Cậu không khó ăn, cậu tham thực.

“Chờ.” Mặc Điện một tay ôm cậu, tay kia thì lấy cái điện thoại bên cạnh.

“Mặc, thay ta chuẩn bị bữa ăn, nhiều một ít.”

”Vâng”

Microphone bên kia truyền đến thanh âm ôn nhu, Sinh Sinh tò mò chòm qua ” Là ai thế?”

”Là bằng hữu của anh.”

”Là con gái sao?”

“Em nên gọi là anh.”

“Nha? Nghe thanh âm giống như tiểu cô nương.” Tinh tế nhu thuận như vậy.

“Muốn gặp không?”

“Muốn.”

Mặc Điện ôm cậu đến phòng bếp, phòng bếp cũng rất lớn, cùng khác phòng bất đồng chính là, nơi này để đầy nguyên liệu nấu ăn cùng dụng cụ,phòng bếp Sương Sinh nhìn trái nhìn phải, nhìn đến một vóc dáng cao gầy đang bận rộn torng phòng bếp.

Kéo kéo áo Mặc Điện, để anh đi qua, tiến lại gần xem, phát hiện vóc dáng cao bộ dáng cũng không tồi, tóc đen ngắn ngủn, khuôn mặt tú khí, có chút khí chất trung tính hóa, khó trách thanh âm nhu hònhư vậy a.

Nam tử nguyên bản ở còn đang nhìn chằm chằm cái nồi đang sôi ùn ụt phía trước, khóe miệng cong cong, không biết suy nghĩ chuyện vui gì, Sương Sinh chòm đầu qua làm kinh động hắn, hắn sợ run một chút, quay đầu lại liền thấy một cái đầu nhỏ, sau đó thấy Mặc Điện, sau đó mặt hơi hơi đỏ lên.

“Mặc, Mặc Mặc.” Nam tử có chút nói lắp nói, “Sao cậu lại đến phòng bếp, nơi này ta còn chưa dọn dẹp xong, hảo bừa bộn.”

“Không có việc gì, tôi chỉ là bồi tiểu tử này đến xem.” Mặc Điện nhẹ nhàng cười cười, bẻ lại thân minh sắp rơi xuống của Sương Sinh.

“Thơm quá.” Sương Sinh chỉ vào cái nồi đang bốc khói lên, giật nhẹ áo trước ngực Mặc Điện, “Đó là gì?”

“Xương sườn.” Mạc Thương thay Mặc Điện trả lời, có chút hâm mộ có tò mò nhìn đứa bé trước mắt, “Em là…”

“Em gọi là Sương Sinh, xin chào, chúng ta kết giao bằng hữu đi.” Sương Sinh hữu hảo vươn một bàn tay béo núc.

Mạc Thương sửng sốt một chút, nhìn Mặc Điện chính mình gật gật đầu mới cùng Sương Sinh nắm tay, “Xin chào, anh là Mạc Thương.”

Nhóc là ai vậy, vì cái gì có thể làm cho Mặc ôm.

Nắm tay xong, ánh mắt sáng ngời của Sương Sinh nhìn chằm chằm cái nồi thơm ngào ngạt, Mạc Thương xem cậu, lại ngẩng đầu nhìn xem Mặc Điện, có chút không biết làm sao, may mắn nồi canh đang sôi, bằng không đều không được tự nhiên, tay chân cũng không biết để đâu.

“Lập tức có đồ ăn ngon, đi ra ngoài, đừng ở chỗ này vướng bận.” Mặc Điện ôm Sương Sinh không chịu rời đi ra ngoài, tiểu tử kia vặn vẹo thân mình, mặc anh ôm.

“Mặc, đầu bếp của anh thật trẻ tuổi âu.”

”Đúng vậy so với em trẻ hơn một chút.”

Hiểu được anh đang nói tới chuyện mình bề ngoài nhỏ như tuổi đã già, Sương Sinh mân mê miệng, “Hừ.”

“Quyệt miệng gì, vốn trẻ hơn em.” Mặc Điện cười cậu.

“Hừ!” Mất hứng từ trong lòng Mặc Điện tránh xuống, ngồi lên cổ trung khuyển vẫn luôn theo bên cạnh hai người, “Nhân, chúng ta đi chỗ khác chơi.” Ghé vào trên người Nhân, không nhìn nam nhân ác liệt kia.

Nhân nghe lời xoay người đi ra ngoài, Mặc Điện ở tại chỗ cước bộ cũng không nhúc nhích, nhón nhón mi.

“Món ngon cũng sắp làm xong, em xác định không muốn ăn sao?”

Nóng giận thật đáng yêu, làm cho người ta khi dễ nhiều hơn.

“Em ở bên ngoài ăn.”

“Nga… Anh một mình ngồi ăn trong căn phòng trống rỗng.” Mặc Điện giả giọng tủi thân, tiểu đậu đinh kia liền có chút nghi ngờ áy náy quay đầu qua.

“Kia… Vậy anh cũng ra đây dùng cơm đi.”

Mặc Điện câu môi, cho Sương Sinh một nụ cười hết sức đẹp trai, khiến Sương Sinh mê đến vựng hồ hồ.

Không biết thân phận Mặc Mặc là gì, bất quá Mặc Mặc không nói, cậu cũng không muốn hỏi, dù sao mặc kệ thân phận Mặc Mặc là gì cũng không sao, anh là lão đại của cậu, vương tử điện hạ đẹp trai.

Cho dù là kẻ đứng đầu của tổ chức xấu xa hoặc là tiểu binh binh đều không có quan hệ sao, Nhân chẵng phải cũng là vũ khí của tổ chức xấu xa nào đó sao, sau lại phản bội tổ chức ngàn dặm xa xôi đến bên cạnh mình.

Nghĩ đến đây, Sương Sinh bỗng nhiên đem khuôn mặt vùi vào lông mao mềm mại trên cổ Nhân.

Vù vù, kỳ thật mình cũng là rất có mị lực.

Cơm chiều qua đi, Mặc Điện dẫn dắt chư vị lên lầu, đi vào phòng tắm rộng lớn nhất trên từng cao nhất, trần nhà là thủy tinh trong suốt chống đạn, phòng tắm rộng như cái sân bóng, bên trong có một ôn tuyền nhân tạo chiếm một phần năm sân bóng, hai nam nhân một lớn một nhỏ cùng một đầu lang ở trong này, thật sự là quá lãng phí, đem một một cái dục trì xây ở lầu cao như vậy thật xa xỉ.

Mặc Điện ngâm mình ở trong nước trong suốt, dựa lưng vào biên ao, Sương Sinh ở anh phía trước, dựa lưng vào trong ngực anh, thích ý hưởng thụ ngâm mình trong làn nước ấm, Nhân hiển nhiên đối với nước rất có hứng thú, ở chung quanh luyện tập bơi chó, bọt nước văng khắp nơi, Sương Sinh ngẫu nhiên cười khanh khách hai tiếng, đem nước hất lên đầu Nhân, Nhân một chút cũng không để ý bị dội nước, đợi Sương Sinh dội mệt mỏi, còn tiến lại ở lếm khuôn mặt đầy nước của cậu hai cái, sau đó tiếp tục bơi chó.

Đáy ao nghiên, từ trái nghiêng sang phải, bên phải sâu nhất, sâu đến đủ xếp chồng vài người, hai người Mặc Điện cùng Sương Sinh ngay tại góc sâu nhất hưởng thụ, một chút cũng không sợ chìm xuống, Mặc Điện là bởi vì kỹ năng bơi hảo, mà Sương Sinh là bởi vì có tay Mặc Điện chống ngang hông ở phía dưới.

Thật thoải mái.

Ngâm mình ở trong nước ôn ôn, dựa lưng vào ngực Mặc Điện, chung quanh là làn sương không mờ không đậm, ngẩng đầu nhìn, xuyên thấu qua làn sương mờ ảo cùng thủy tinh trong suốt nhìn bầu trời, tầm mắt phiêu phiêu mờ ảo, có một cổ cảm giác thực mộng ảo.

Sinh Sinh nhắm mắt lại, có thể là không khí rất thanh thản, cậu có chút buồn ngủ.

Mặc Điện nhẹ nhàng đem Sinh Sinh ngủ đến chảy nước miếng ôm ra dục trì, ôm về phòng ngủ của hắn, nhẹ nhàng để lên trên giường tránh cho đánh thức cậu, sau đó mình cũng thoát y tựa vào bên người Sinh Sinh đang ngủ say trên giường, nhìn lang kia cũng nhảy lên, mi Mặc Điện nhọn.

“Đi xuống.”

Lang nhìn hắn một cái, nằm úp sấp bên cạnh Sinh Sinh, không để ý tới hắn.

“Lan da Sinh Sinh rất non, chịu không nổi một chút kích thích, cậu tốt nhất có thể khẳng định của trong lông của cậu không có bất cứ sinh vật ký sinh ỳ lạ nào” Mặc Điện khinh phiêu phiêu nói một câu, đem thân mình Sinh Sinh dời dời đến bên ngày mình.

Nghe lời của anh, thân mình Nhân cứng đờ, nâng một móng vuốt đầy lông lên nhìn.

Vừa mới tắm xong, hẳn là không có ký sinh trùng.

Tuy rằng người khác nhìn không ra, nhưng lông mi của Nhân nhíu lại, cái mũi ẩm ướt trên người ngửi ngửi, nghe thấy trên người mình có hương vị ký sinh trùnh không.

Sau đó Nhân ngửi cả một buổi tối.

TBD: tội nghiệp Nhân bị tên gian Mặc lười -]]]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play