Chương 175
Đi đôi với tiếng cát sỏi cọ xát, cổng thành chầm chậm mở ra, đập vào mắt là Lâu Nghiêu mặc quan phục cùng Hà Chiêu Quân với chiếc bụng nhô cao, hai đội ngũ trong ngoài có vẻ mất tập trung. Thiếu Thương đã đá Trình Thiếu Cung xuống xe khi cách huyện Diêu hai dặm rồi chui vào xe, lúc này nàng đang vén rèm lấm lét nhìn đường.
Lâu Nghiêu bước tới, vái chào theo lễ, hô to ty chức kính mời chư vị vào thành. Trình Thiếu Cung đi tới gần cỗ xe, thấp giọng nói: “Xem muội đưa ra tối kiến gì kìa, huynh nhớ ngày trước Lâu Nghiêu luôn miệng gọi Hoắc Hầu là ‘Tử Thịnh đại ca’ mà.”
Thiếu Thương cũng thấp giọng: “Tối kiến cái gì! Ban đầu muội định một mình đến thăm Lâu Nghiêu, thăm xong sẽ đi, thần không biết quỷ không hay, có trời mới biết lại thành ra thế này?!”
“Những năm qua có lần nào muội thực hiện ý đồ được suôn sẻ chưa?”
“Tam huynh cút đi bói mấy quẻ vớ vẩn của mình đi!”
Xì xà xì xồ đủ rồi, Thiếu Thương vẫn phải xuống xe gặp người.
Mới chớp mắt đấy mà đã sáu năm trôi qua, Lâu tiểu công tử năm xưa nay đã trưởng thành cao lớn, gần như ngang bằng với Hoắc Bất Nghi, thậm chí hắn còn để râu, tỏ oai phong của Huyện lệnh. Thiếu Thương ôm một bụng đầy tâm sự, nhưng vừa thấy chòm râu thì phì cười: “Đang yên đang lành để râu làm gì, tự dưng già đi mấy tuổi.”
Lâu Nghiêu cũng đang bất an, nhưng khi nghe tiếng cười quen thuộc ấy, chàng trai vô ưu vô lo cùng những chuyện cũ chỉ như mới ngày hôm qua, hắn cười nói: “Ngày trước ta cũng tính để râu, nhưng muội chê xấu nên không cho. Không phải muội viết thư bảo một tháng nữa mới đến à? Sao bây giờ lại tới sớm thế.”
Thiếu Thương cười đáp: “Ta thích đến lúc nào thì đến, chẳng lẽ huynh không định mở cổng thành hả? Mau dọn rượu ngon đồ ngon lên, nếu không tiếp đón khách quý chu đáo, muội sẽ cầm hết đồ vàng đánh cho con huynh đi luôn!”
Lâu Nghiêu vẫn tốt tính như xưa: “Có đồ vàng hay không không quan trọng, đã nhiều năm chưa gặp nhau, ta nhất định sẽ tiếp đãi muội thật tốt, miễn là muội không cười chòm râu của ta.”
Thiếu Thương đang định mở miệng thì Hoắc Bất Nghi ở phía sau đã ho một tiếng, nàng vội nói: “Để râu càng thêm oai nghiêm của đấng trượng phu, quan tâm gì tiểu tiết. Huynh nhìn Hoắc đại nhân đi, tuổi gần nhi lập rồi đấy, dù không để râu nhưng có ai dám xem thường chàng không?!”
Nàng có ý nịnh nọt, nhưng Hoắc Bất Nghi lại nghe ra ý chê chàng lớn tuổi. Chàng lập tức sầm mặt, ánh mắt rét buốt, nói: “Đã lâu không gặp Hà phu nhân, thời gian trước bệ hạ còn nghĩ đến chuyện xây miếu hiền thần, chắc hẳn sẽ nghênh lệnh tôn vào tế đầu tiên.”
Hà Chiêu Quân vẫn kiêu căng như xưa, được tỳ nữ dìu bước, nàng ta hơi nhún người: “Thiếp cảm tạ Hoắc Hầu, bệ hạ ân sâu ơn dài, Hà gia báo đáp không hết. Trong thư mẹ kế có nói, năm nào đô thành cũng ban thưởng về quê, chỉ chờ ấu đệ cập quan là sẽ tập tước.”
Hoắc Bất Nghi nói: “Phu nhân ở huyện Diêu có khỏe không.”
Hà Chiêu Quân nhìn chồng: “Thì cũng sống bình thường qua ngày thế thôi, nào có khỏe hay không. Cũng may Thái thú cấp trên là bạn cũ với gia phụ nên rất quan tâm nhà ta, dù phu quân chưa đủ oai nghiêm nhưng cũng chưa tới mức không thể trấn áp.”
Thiếu Thương thấy Lâu Nghiêu khẽ thở dài, nghĩ bụng, quả nhiên Hà Chiêu Quân vẫn không thay đổi.
Lâu Ly ở bên cạnh nhảy ra, không phục nói: “Tẩu tẩu chê trách huynh trưởng nhiều quá rồi đấy, có phải việc gì cũng nhờ vả Thái thú đâu? Mấy năm qua huynh trưởng khuyến khích trồng dâu, trùng tu thủy lợi, chỉ bàn về việc tích lũy lương thực nhân số sinh sôi thì đã là số một số hai ở Dự Châu này, Lương Châu mục ca tụng thường xuyên còn gì!”
Mắt Thiếu Thương sáng lên: “Huynh trùng tu thủy lợi hả?”
Lâu Nghiêu mỉm cười: “Vài bản vẽ của muội cũng khá có ích.”
Chuyện cũ ùa về, từng có hai chàng trai cô gái không biết trời cao đất dày là gì, chụm đầu huyên thiên nên triển khai hoài bão tương lai thế nào, hốc mắt Thiếu Thương bất giác hoen đỏ, bước lênmột bước nói to: “A Nghiêu, dù huynh ở trong nghịch cảnh nhưng chưa bao giờ thoái chí nản lòng. Đảm đương phụ mẫu một phương, tạo phúc cho bách tính một phương, tâm tính khoan dung như thế, ta, không bì được huynh.”
Đã bao nhiêu năm Lâu Nghiêu chưa nghe ai khen mình thật lòng chân thành như thế, hắn bất giác làm ra thói quen của thời trẻ, xấu hổ gãi đầu: “Thiếu Thương, có lời này của muội, những năm qua ta...”
Chưa nói xong câu thì Hoắc Bất Nghi ho một tiếng nặng nề, mặt phủ sương giá như mới rời khỏi nơi trời băng đất tuyết.
Lâu Nghiêu và Thiếu Thương sợ chết, đồng thời ngậm miệng lại.
Đêm hôm ấy nha huyện mở tiệc đón khách từ xa, Hoắc Bất Nghi nghiễm nhiêm ngồi ghế trên, huynh muội Trình thị và vợ chồng Lâu Hà ngồi đối diện, cộng thêm một Lâu Ly ngồi cuối kính lễ.
Thiếu Thương đã sắp xếp lại cảm xúc, sai các vũ tỳ đem một chiếc hòm lên, bên trong là những món quà nàng đã chuẩn bị sẵn. Nàng cười nói với hai vợ chồng Lâu Hà: “Cố nhân đã lâu không gặp, thấy phu thê vẫn như xưa, lòng thiếp rất yên tâm. Chi bằng gọi các cháu đến, tiện để thiếp trò chuyện tỏ lòng.”
Nàng cảm thấy lời này rất có phong cách, nào ngờ Hà Chiêu Quân lại cười lạnh: “Không dám nhận, thiếp vô năng, tuy đã thành thân với phu quân nhiều năm nhưng tới nay mới lần đầu mang thai.”
Mọi người trong phòng ngạc nhiên.
Trình Thiếu Cung lớn lên bởi bàn tay của Tiêu phu nhân, từ nhỏ đã thường thấy kiểu “nếu có lỗi sai, sai ắt ở cha”, nên phản ứng đầu tiên là Lâu Nghiêu ‘làm việc’ không cố gắng năng suất gì cả; Thiếu Thương kinh hãi nghĩ, lẽ nào vợ chồng bọn họ bất hòa chừng ấy năm ư? Chỉ có Hoắc Bất Nghi nghĩ ngợi, vẻ mặt dần thả lỏng.
Thiếu Thương đổi chủ đề: “A Ly đến huyện Diêu du ngoạn hả, lang tế đâu rồi?” Thời đại này, khó phân biệt được con gái đã kết hôn và chưa thành thân qua kiểu tóc ăn mặc, Lâu Ly nhỏ hơn mình một tuổi, giờ ắt cũng xấp xỉ hai mươi, nên nàng đoán Lâu Ly theo chồng đến nhà đường huynh làm khách.
Có vẻ những năm qua Lâu Ly không được như ý lắm, nét mặt phẫn nộ lạnh lùng. Từ khi gặp nhau cho tới nay, ngoài yêu hận chồng chất với Hoắc Bất Nghi ra thì nàng ta luôn giữ bộ mặt như ai nợ mình không trả. Lúc này, nàng ta tức giận nói: “Song thân lần lượt từ trần, ta thủ hiếu tới giờ, chưa từng có hôn ước!”
Thiếu Thương a lên: “Lâu Thái... Khụ, lệnh tôn lệnh đường qua đời rồi à?”
Lâu Nghiêu thấp giọng: “Sáu năm trước, sau khi Đại bá mẫu bị bá phụ... Bà ấy trở về nhà ngoại, một hôm ra ngoài đi xa thì bị kẻ cướp tấn công mất mạng. Hơn hai năm trước, bá phụ cũng rầu rĩ bạo bệnh qua đời.”
Thiếu Thương sửng sốt, Thiếu Cung tiến tới nói nhỏ: “Tối nay muội có biết nói chuyện không vậy? Toàn nói năng lung tung.”
“Nói chính sự đi...” Thiếu Thương không dám ‘ôn chuyện’ nữa, đẩy bào huynh ra, cười gượng tìm lời, “Lâu Huyện lệnh, mấy ngày qua ta gặp một nhóm...”
Bất thình lình Hà Chiêu Quân la oái ôm bụng, vẻ mặt đau đớn, Lâu Nghiêu ngoái đầu thấy gấu váy của vợ ướt sũng, lập tức hô to: “Nữ quân sắp sinh rồi, mau gọi người đến!”
Rồi hắn lập tức bế bổng vợ lên, chạy nhanh về hậu đường, luôn miệng tạ tội với khách, ngay sau đó người hầu Lâu gia ở trong ngoài phòng khách nhanh chóng hành động, người đi kẻ chạy vô cùng rối loạn, Trình Thiếu Cung nhìn tình hình rồi chuồn đi.
Thiếu Thương đờ đẫn tại chỗ: “Em... Lại nói sai gì nữa à.” Nhưng nàng đã nói gì đâu.
Hoắc Bất Nghi chậm rãi tới gần nàng, mỉm cười nói: “Em nói không sai. Nếu em lo cho vợ chồng họ, chi bằng chúng ta cùng đi xem thế nào.”
Thiếu Thương sợ hãi: “Sao chàng nói dễ nghe vậy...” Rõ ràng vừa rồi trên mặt chàng còn như đóng băng mà.
Hoắc Bất Nghi mỉm cười, kéo nàng đi theo người hầu.
Để tiếp đón khách quý nên nha huyện treo lồng đèn đỏ dọc hành lang dài, chiếu đỏ gương mặt của người qua lại.
Lúc nãy Thiếu Thương có uống vài ly rượu, giờ hơi men đã ngấm, nàng nhũn người dựa vào tay Hoắc Bất Nghi, lèm bèm: “Chàng đừng có lúc lạnh lúc nóng như thế, tim em đập mạnh vì sợ đây này.”
Hoắc Bất Nghi thấp giọng: “Em mà cũng biết sợ sao, ta không tin. Trên đời này không ai có thể chọc tức ta bằng em đâu.”
“Thật mà.” Thiếu Thương kéo tay áo chàng, “Chàng vui thì lòng em sẽ nhẹ nhàng, chàng sầm mặt là em lại buồn lắm.”
Hoắc Bất Nghi bật cười: “Ngày trước ta cảm thấy em đang đùa giỡn ta, chỉ mấy câu đã làm ta tức gần chết, rồi lại mấy câu dỗ dành ta. Em đứng bên nhìn ta lúc giận lúc vui, trông mừng lắm.”
“... A, làm gì có.”
“Lúc trước ta còn giận mình bị hạn chế bởi em, tới khi sống ở biên ải năm năm, lúc ấy mới hay, thà bị em chọc tức, được em dỗ dành còn hơn cô quạnh một mình.”
Hoắc Bất Nghi cúi đầu, phát hiện cô gái ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn mình, bèn cười hỏi tại sao.
Thiếu Thương lắc đầu: “Em cô đơn từ nhỏ, cứ tưởng đến cuộc đời này cũng sẽ cô đơn như thế, thỉnh thoảng cũng người bầu bạn, nhưng sẽ không kéo dài. Như đi ngang qua phong cảnh một vùng, ngắm cảnh xong là lại đi tiếp.”
Hoắc Bất Nghi im lặng sờ tóc nàng, sau đó nói: “Em tưởng nhầm rồi.”
“Em biết.” Thiếu Thương buồn rầu nói, “Em cảm thấy mình như một cái động sâu hoắm, ngoài bản thân ra, xung quanh đều là đèn đuốc sáng choang, chỉ có em mãi mãi đen đặc.”
Nàng ngẩng đầu lên, gương mặt như ráng mây đỏ, “Rồi sau đó chàng đã đến, cầm ngọn đuốc cháy mạnh soi sáng hang động. Em biết đây là chuyện cực kỳ may mắn, nhưng em không biết phải hồi đáp thế nào.”
Hoắc Bất Nghi xót xa, chàng hiểu ý nàng, như một đứa trẻ chịu lạnh đã quen, tới khi bất ngờ được sưởi ấm lại lóng ngóng không biết nên làm gì. Chàng ôm siết vòng eo mềm mại của nàng, tựa trán lên đỉnh đầu nàng, gần như thì thầm: “Ta hại em không ít, khiến em chịu biết bao thiệt thòi, nhưng ta cũng không thể buông tay em, mong rằng trong những năm tháng về sau, ta sẽ thật tốt với em.”
Thiếu Thương không chịu nổi trán chàng, cười hì hì vùi đầu vào ngực chàng, “Chàng nghe thấy không, bên kia la lớn quá, Hà Chiêu Quân đang lâm bồn đấy, vậy mà hai ta lại ở đây tỏ tình, có phải không phúc hậu lắm không.”
Hoắc Bất Nghi thở dài, “Bây giờ, ngoài hy vọng Viên Thận sống suôn sẻ yên ổn ra, ta còn bắt đầu mong ngóng Hà Chiêu Quân bình an sinh con, cùng Lâu Nghiêu sống tới bạc đầu. Lo được lo mất như vậy, quả nhiên ta đã già rồi.”
Thiếu Thương nói: “Chàng âm thầm công khai mỉa mai em, tưởng em không biết hả, lúc nãy em nói chàng tuổi gần nhi lập nên chàng không vui phải không. Nè, chàng yên tâm, ngoại trừ chàng thì trong đời này em chưa bao giờ ngoái đầu lần nào.” Dù là cha mẹ hay tuổi thơ, duyên phận đã qua cứ để nó qua đi, nàng chưa bao giờ tìm cách bù đắp.
Hai người vừa đi vừa nói, chỉ chốc lát đã đến hậu viện nha huyện, cánh người hầu ra ra vào vào, Lâu Nghiêu sốt ruột đi vòng vòng trong sân, chỉ thiếu nước mài gạch xanh thành bột.
Hoắc Bất Nghi nghiêng đầu nói nhỏ: “Lúc nãy em hỏi vì sao ta dễ chịu như thế đúng không. Thứ nhất, em không biết tình hình gần đây của Lâu Ly, không biết vợ chồng Lâu Kinh đã chết, cũng không biết Hà Chiêu Quân có sinh con hay không, chứng tỏ những năm qua em không hề liên lạc với Lâu Nghiêu.”
Thiếu Thương thở dài: “Tình ngay lý gian mà, mấy năm qua có chuyện gì em cũng chỉ gửi thư cho Hà Chiêu Quân, hơn nữa không hỏi chuyện riêng của bọn họ. Lần này em cũng cho rằng chuyện cũ qua đi, mọi người có thể vui vẻ gặp nhau.”
Hoắc Bất Nghi không bình luận về dự định của nàng, nói tiếp: “Thứ hai, với tính cách của Hà Chiêu Quân, nếu Lâu Nghiêu lạnh nhạt nàng ta thì nàng ta đã làm ầm lên rồi, nhưng nàng ta chỉ nói mình vô năng, chứng tỏ bình thường Lâu Nghiêu và nàng ta rất hòa thuận.”
“Đúng đúng, tuy lúc nãy hai người họ không ăn ý, nhưng Lâu Nghiêu vẫn nhớ lót một lớp đệm lên chỗ ngồi của Hà Chiêu Quân, Hà Chiêu Quân còn nhắc Lâu Nghiêu uống chén canh trước khi uống rượu.” Thiếu Thương nhớ rồi
Hoắc Bất Nghi quở: “Em biết thì tốt!”
Hai người ngồi đợi bên cạnh sân nhà, liên tục trấn an Lâu Nghiêu, thậm chí Trình gia còn đóng góp cả đại phu già đi theo đội ngũ, để ông ấy đỡ đẻ cho Hà Chiêu Quân. Hơn nửa canh giờ trôi qua, trong phòng sinh liên tục vang vọng tiếng rên đau, Thiếu Thương cảm thấy bình thường, nhưng Hoắc Bất Nghi đã ngày một nghiêm mặt.
Đại phu già vừa bước ra phòng sinh thì Lâu Nghiêu đã sốt sắng đi tới hỏi chuyện, đại phu nói: “Mọi chuyện vẫn ổn, tôn phu nhân trẻ tuổi khỏe mạnh, vị trí bào thai cũng rất chuẩn, ắt không lâu nữa sẽ sinh nở.”
Bỗng đúng lúc này một bà hầu hốt hoảng đi ra, quỳ xuống trước mặt Lâu Nghiêu: “Bẩm phủ quân, nữ quân muốn gặp Trình tiểu nương tử!”
“Hở, sao lại gặp ta?” Thiếu Thương khó hiểu.
Bà hầu vội nói: “Nữ quân nói mình sắp không xong, lúc lâm chung có chuyện muốn nhờ vả Trình tiểu nương tử!”
“Nhưng đại phu nói Chiêu Quân rất ổn mà!” Lâu Nghiêu cuống cuồng, giọng dồn dập.
Đại phu cười khổ: “Phụ nữ sinh con ai cũng vậy, chúng tôi thấy ổn, nhưng họ không nghĩ thế.”
Hoắc Bất Nghi nghiêm mặt: “Thiếu Thương, em đừng vào, đừng có thêm loạn.” Nhờ vả lúc lâm chung? Nhờ vả cái gì, chuyện cũ rích như vậy tưởng chàng không đoán được hả!
Khi Thiếu Thương còn đang chần chừ, trong phòng sinh đã vọng ra tiếng trẻ sơ sinh oe oe, sau đó một bà hầu khác lảo đảo chạy tới, vui đến nỗi nói năng ngắt quãng: “Chúc mừng phủ quân, chúc mừng chư vị khách quý, nữ quân đã sinh rồi, là một tiểu công tử!”
Lâu Nghiêu mừng khôn xiết, vung tay vung chân, sung sướng ban thưởng cho mọi người.
Thiếu Thương ngơ ngác: “... Á, còn cần em đi vào nữa không.”
Hoắc Bất Nghi nổi giận kéo nàng đi.