Bấy giờ Thôi Hựu đang bận bịu kết thúc chiến sự trấn an dân chúng, Lăng Bất Nghi không chờ nổi tới ngày theo đại quân khải hoàn hồi kinh, nên hai hôm trước đã dẫn theo người nhà Vạn Trình quay về đô thành. Trên đường đi, Thiếu Thương lên xe ngựa khiêm tốn thỉnh giáo vị bào huynh thầy mo.

“Sao lần nào nhắc đến Lâu gia là Lăng đại nhân cứ bực bội vậy? Thực ra muội chưa từng nói giúp Lâu gia câu nào, sau khi Lâu Nghiêu thành thân muội cũng chỉ mới gặp lại huynh ấy đúng một lần!”

“Có gì lạ đâu.” Trình Thiếu Cung chẳng dậy nổi hứng thú mở mắt.

“Vì trời biết muội biết huynh biết và bản thân Lăng Bất Nghi càng biết, nếu không có bệ hạ, không có Hà gia và không có những chuyện liên quan khác, thì khi đặt y và Lâu Nghiêu lên bàn ăn, muội sẽ chọn ăn bên nào.”

Thiếu Thương im lặng, một lúc sau mới cãi: “Không thể nói như vậy được, thực ra bây giờ muội rất thích Lăng đại nhân.”

Trình Thiếu Cung ngáp một cái: “Muội đi mà nói câu này với y, có lẽ y sẽ hạ hỏa đấy.”

Quay về đô thành, người nào về nhà nấy – bao gồm cả Vạn Tùng Bách vốn muốn minh oan nhưng bây giờ trọng điểm đã không nằm ở mình, Lăng Bất Nghi và Thiếu Thương chia nhau ra lần lượt đi gặp đế hậu. Khi ấy Hoàng đế đang triệu các nho sinh hỏi chuyện hiệu đính tập sách, thấy con nuôi mặt mày nặng nề bèn cho mọi người trong điện lui ra, nào ngờ Lăng Bất Nghi lại giữ Viên Thận lại.

“E rằng còn cần Viên Thị trung dốc lòng giúp đỡ chuyện này.” Lăng Bất Nghi nói.

Viên Thận thong dong, cúi người đáp lời.

Hiện tại Hoàng đế đã tạm giam Hoàng Văn, nhưng dù thẩm vấn thế nào Hoàng Văn cũng chỉ nói là một sư đệ mình rất tin tưởng báo với ông về ‘tội’ của Vạn Tùng Bách, còn ông không biết tung tích của sư đệ. Trong lòng Hoàng đế, chuyện này chỉ dừng lại ở mức ‘đại quan tướng soái nhiều lần bị hành thích, chắc chắn trong ấy có ẩn tình’, nhưng khi nghe con nuôi thuật lại chi tiết và các suy đoán, ông mới hay đằng sau vụ án huyện Đồng Ngưu lại là trận trận sát cơ biến đổi khôn lường.

“Lăng đại nhân nói rất phải, suy luận cũng trùng khớp, nhưng...” Viên Thận bỗng cất tiếng, “Vẫn không có bằng chứng trực tiếp chứng minh Lâu Bôn gây án. Chỉ với các bằng chứng hiện tại thì chỉ chứng minh được Lâu Bôn âm thầm tiếp cận Nhan Trung, nhưng không liên quan đến việc Nhan Trung Mã Vinh lén thông đồng.” Lâu Bôn hành sự rất gọn gàng, không hề để lại một sơ hở nào.

Lăng Bất Nghi hồi bẩm: “Viên Thị trung nói không sai, thần không dám tự ý hành động vì sợ hàm oan Lâu Tử Duy, cho đến bây giờ chưa từng tiết lộ chuyện này với bất cứ ai. Hiện tại thần chỉ muốn hỏi bệ hạ một câu là có tiếp tục điều tra hay không.”

Viên Thận im lặng, chàng ta biết hàm ý của Lăng Bất Nghi là: nếu tiếp tục điều tra thì chắc chắn chàng ta có thể tìm được bằng chứng, còn nếu Hoàng đế muốn dàn xếp thì chuyện này chấm dứt tại đây.

Hoàng đế tái mặt, dáng vẻ như một vết mực cô đọng trên lụa trắng tinh tươm. Ông nhớ tới khuôn mặt chính trực cố chấp nhưng khẩn thiết của Nhan Trung, nhớ tới sự trung hậu thành thật của Lâu Thái bộc mấy chục năm qua, lại nghĩ đến Hoàng hậu và Thái tử – bọn họ chẳng hề làm sai chuyện gì, nhưng chắc chắn sẽ chịu ảnh hưởng liên đới.

Một lúc lâu sau, Hoàng đế ồm ồm nói: “Thiên lý rõ ràng, công nghĩa minh bạch. Điều tra, phải tra ra chân tướng!”

Lăng Bất Nghi cúi người lĩnh mệnh, đoạn bình thản nhìn Viên Thận. Viên Thận biết dẫu có trốn cũng không được, thế là nghiêm túc đáp lại.

...

Rời khỏi Thượng Thư đài, Lăng Bất Nghi thẳng tiến Trường Thu cung, phát hiện Thiếu Thương không có ở đây. Hoàng hậu hỏi han con nuôi một hồi rồi cười nói: “Con bé Thiếu Thương chẳng nói gì cả, chỉ xin ta cho nghỉ hai ngày. Cũng phải, nó đã đi xa một thời gian, người nhà hẳn lo lắng lắm nên mới bảo nó nghỉ ngơi ít hôm, khanh chớ suốt ngày hung dữ như ngục tốt nữa.”

“Nàng ấy không nói gì với nương nương sao?” Lăng Bất Nghi không dám tin, chàng biết nàng rất kính trọng Hoàng hậu.

Hoàng hậu ngẫm nghĩ: “Con bé chỉ nói, dù có chuyện gì thì ta và Thái tử cũng chớ lo, mọi sự đã có khanh thu xếp ổn thỏa.”

Ngoài mặt không thể hiện nhưng trong lòng Lăng Bất Nghi ngọt ngào khôn xiết. Chàng cứ ngỡ nàng sẽ báo cho Hoàng hậu và Thái tử đầu đuôi mọi chuyện, sợ rằng bí mật bị tiết lộ sẽ dẫn tới biến cố, chẳng ngờ nàng xưa nay luôn tự do độc đoán, nhưng khi gặp đại sự vẫn biết nặng nhẹ đến thế.

Rồi hai ngày sau, Lăng Bất Nghi và Viên Thận bôn ba bề bộn tìm bằng chứng định tội Lâu Bôn. Cả hai vốn không vừa mắt đối phương, lần này càng không nhìn mặt cũng không giao lưu, chỉ nói lời nên nói và nghe điều cần nghe.

Hai hôm sau, đại quân của Thôi Hựu cũng khải hoàn về kinh. Vì quy mô cuộc chiến tiêu diệt phản tặc lần này không lớn, do đó chiến thắng khá thuận lợi, hơn nữa tâm trạng Hoàng đế đang phức tạp nên không cử hành nghi thức khải hoàn long trọng, chúng thần cũng không màng những điều trống rỗng ấy, chỉ chờ ít hôm nữa luận công ban thưởng, con cháu các nhà sẽ được Thôi bảo mẫu bố trí ngồi xếp hàng đợi chia quả.

Cũng trong thời gian ấy, cuối cùng Lăng Bất Nghi và Viên Thận đã tìm đủ bằng chứng định tội Lâu Bôn.

Lăng Bất Nghi bái biệt Hoàng đế đang giận tím người, tay cầm chỉ dụ thẳng tiến Lâu gia, Viên Thận cùng vào cung hồi bẩm cũng tiện tay bị sai đi cùng.

Tới Lâu phủ, trong ngoài phủ đệ giăng đèn kết hoa, tân khách cười nói vọng tới tận đầu ngõ, lúc này cả hai mới hay hôm nay Lâu gia mở tiệc đãi khách. Viên Thận ngẩn ngơ, do dự nói: “Bằng không hai ta đợi nửa ngày rồi lại đến...”

Lăng Bất Nghi châm chọc, “Lẽ nào nửa ngày sau đến bắt người thì hai ta sẽ đắc tội Lâu gia ít hơn? Hoặc là không làm, hoặc là làm cho xong.”

Viên Thận trầm mặt, không nói nữa.

Lâu Thái bộc nghe báo Hoàng đế phái người đến bèn hấp tấp dẫn con cháu tới trước nhà đón tiếp, nhưng khi thấy thế trận của hai người Lăng Viên, trực giác mách bảo có lẽ không phải Hoàng đế muốn khen thưởng. Khá khen cho định lực của Lâu Bôn, dẫu biết đại nạn ập đến nhưng vẫn bình tĩnh, thậm chí còn mỉm cười đon đả mời hai người Lăng Viên vào nội đường nói chuyện, chí ít cũng giữ thể diện cho Lâu gia trước mặt tân khách.

Trên đường đến nội đường, thê tử của Lâu Bôn là Vương Diên Cơ dẫn nữ quyến vội vàng chạy tới, Lăng Bất Nghi nhìn thoáng qua thì chợt nhác thấy một người sau lưng Vương Diên Cơ, cau mày nói: “Mấy ngày qua em đi đâu vậy hả? Ta không có thời gian đến tìm em, em lại chạy đến đây?”

Thiếu Thương bất đắc dĩ nói: “Hôm nay Lâu phủ mở tiệc, Nhị Thiếu phu nhân mời mẫu thân nhà em, à, bà ấy đi thay đồ rồi.” Nàng nhìn triều phục đỏ sẫm trên người vị hôn phu, thở dài bảo, “Các chàng lấy được bằng chứng rồi hả?”

Gương mặt xinh đẹp của Vương Diên Cơ biến sắc: “... Bằng, bằng chứng gì cơ... Thiếu Thương, muội, hai nhà chúng ta là...”

Lăng Bất Nghi không muốn dây dưa ngoài này, lập tức cắt ngang: “Mọi người vào cả đi.”

Đến nội đường, trước mặt đám đông, Lăng Bất Nghi dứt khoát nói: “Có lẽ Tử Duy đã biết vì sao ta và Viên Thị trung lại đến, chi bằng ngươi tự thông báo với người nhà rồi theo ta đến Đình Úy phủ.”

“Đình, Đình Úy phủ?!” Lâu Nhị phu nhân sợ tới nỗi run bắn, “Nói thế là thế nào?! Không phải Tử Duy vừa lập được công lớn ư! Chuyện, chuyện gì thế này...” Dù bà ít khi để ý chuyện bên ngoài nhưng cũng biết Đình Úy phủ không phải nơi uống rượu ăn cơm.

Thiếu Thương bắt gặp ánh mắt hốt hoảng của Vương Diên Cơ, cười khổ đáp: “Nói thật, muội cũng không biết rõ ẩn tình trong này lắm.” Rồi nàng ngạc nhiên nhìn Viên Thận, “Sao Thiện Kiến công tử cũng đến?”

Viên Thận bất lực thở dài, tiếp tục im lặng.

Lăng Bất Nghi lạnh lùng nói: “Lâu Bôn thông đồng với đại tướng Mã Vinh phe Bành nghịch tặc, dụ dỗ Nhan Trung Huyện lệnh huyện Đồng Ngưu gửi gắm người nhà và đồng tinh luyện, sau đó tàn sát toàn bộ, rồi lại xúi giục Mã Vinh lừa mở cổng thành huyện Đồng Ngưu, cuối cùng giả vờ thuyết phục Mã Vinh mở thành đầu hàng – hai bên trong ứng ngoại hợp, lập nên kế một mũi tên trúng ba đích!”

Lâu Thái bộc tái mặt: “Chuyện này bắt đầu từ đâu! Sao có thể...”

Lâu Đại phu nhân sầm mặt, ánh mắt nhìn Lâu Bôn vừa hung dữ vừa khinh bỉ; Lâu Nhị phu nhân đã ngã vào người con dâu Vương Diên Cơ, nức nở khóc òa.

“Ta vẫn chỉ có một câu đó,” Lâu Bôn vô cùng bình tĩnh, “Nếu ngươi muốn định tội ta thì không thể dựa vào mớ suy đoán này được, phải có bằng chứng!”

Lăng Bất Nghi nói: “Hôm nay ta đến Lâu phủ là thể theo mong muốn của ngươi đây.”

Da mặt Lâu Bôn giật giật: “Tại hạ rửa tai lắng nghe.”

“Thủ đoạn của ngươi sạch sẽ lắm, những người dính vào chuyện này gần như đã bị diệt khẩu, thậm chí cả Mã Vinh cũng...”

“Ồ, bây giờ ta còn giết cả Mã Vinh à?”

“Vốn dĩ ngươi không định giết Mã Vinh, nhưng thấy không thể giết được Vạn Tùng Bách nên mới quay sang giết Mã Vinh.”

Lâu Bôn cười lạnh, không bình luận.

Lăng Bất Nghi nói: “Ta cho rằng, nếu đến vợ của một tiểu lại nhỏ bé còn biết để lại manh mối đề phòng bất trắc, lẽ nào Mã Vinh không phòng bị? Xét cho cùng, hai người các ngươi chỉ là kiểu lợi ích đôi bên, làm gì có tin tưởng chân thành, huống hồ thấy ngươi giết sạch một nhà Nhan Trung luôn tin tưởng vào ngươi, ta không tin Mã Vinh không bị kích động! Thế là ta đã điều tra hành tung của Mã Vinh, phát hiện ông ta không hề về nhà từ khi chiếm huyện Đồng Ngưu. Đầu tiên là trấn thủ huyện thành, sau đó bị ‘thuyết phục’ đầu hàng, cuối cùng là dốc sức dưới trướng Thôi Hầu, nếu ông ta muốn giấu thứ gì đó thì sẽ giấu đồ ở đâu?”

Thiếu Thương chợt bật ra một suy nghĩ, thốt lên: “Huyện Đồng Ngưu?!”

Lăng Bất Nghi nhìn nàng: “Đúng vậy, chính là huyện Đồng Ngưu. Chẳng những Mã Vinh đã trú ở đó gần một tháng, mà còn đi tuần từ đầu phố đến cuối hẻm, mỹ danh là ‘thị sát cái khổ của bách tính’.”

Viên Thận nghe say sưa, không kìm được hỏi: “Rốt cuộc huynh tìm được những thứ đó ở đâu.”

Lăng Bất Nghi nói: “Mã Vinh đã đi khắp huyện thành, nếu muốn lục soát kỹ e rằng mười ngày nửa tháng cũng không đủ. Nhưng Mã Vinh chỉ là kẻ vũ phu, không có tâm tư tỉ mẩn như vậy...” Chàng cười gằn, nhìn Lâu Bôn, “Ở phía bắc huyện Đồng Ngưu có phường Ngưu Đầu, trên phường có một quán rượu tên là Mẫu Tẫn.”

Thiếu Thương lặng lẽ viết những chữ đó vào lòng bàn tay, Lâu Thái bộc và Viên Thận ngay tức khắc hiểu ra, cùng đưa mắt nhìn Lâu Bôn: Ngưu Đầu + Mẫu Tẫn = Tam Ngưu*.

(*Trong tiếng Trung, hai chữ Mẫu Tẫn (牡牝) là cơ sở để phát triển thành chữ Ngưu (牛) hiện đại, cộng thêm chữ Ngưu trong tên phường thì có cả hết 3 chữ Ngưu. Chữ Bôn (犇) trong tên Lâu Bôn được ghép từ 3 chữ Ngưu.)

Lâu Bôn bắt đầu không giữ được vẻ bình tĩnh.

Lăng Bất Nghi nói tiếp: “Trong quán rượu đó, thuộc hạ của ta phát hiện có dấu vết cạy đục trên tường một căn nhã gian, đập ra mới thấy là một đống thẻ tre, trong đó có thư từ ngươi đã viết cho Nhan Huyện lệnh suốt thời gian qua. Từ khi các ngươi quen biết nhau, hẹn nhau gặp mặt, xúi giục Nhan Trung thu xếp cho mẹ già con thơ, thậm chí là đến địa điểm canh giờ hẹn gặp... Tất cả có hết. Ta đoán ngươi đã sai Mã Vinh tiêu hủy những thư hàm đã viết cho Nhan Trung sau khi vào thành, không ngờ ông ta đã giữ lại.”

Thiếu Thương nghĩ, có lẽ khi Lăng Bất Nghi truy xét thê tử của Lý Phùng thì đã tiện tay điều tra cả Mã Vinh.

Lâu Bôn cố giữ bình tĩnh: “Ồ, là do ta viết thật sao, Tử Thịnh không nhìn nhầm chứ.”

Lăng Bất Nghi nói: “Trong thư hàm không đề họ tên, chỉ vẽ một hình gương lăng hoa* nho nhỏ ở chỗ ký tên.”

(*Gương soi là tín vật của vợ chồng Lâu Bôn đã được đề cập ở chương 54, Ngày xưa, gương soi mặt thường có khắc vẽ hình lăng hoa ở phía sau, nên gọi “lăng hoa” là gương soi mặt.)

Vương Diên Cơ nơm nớp nhìn chồng.

“Không chỉ thế, ta từng có cơ hội xem Địa phương phong thổ chí mà Tử Duy đã trình lên bệ hạ, bút tích lại khác với nét chữ trong những thẻ thư ấy.” Lăng Bất Nghi nói.

Lâu Bôn hồi phục sắc máu, cười nói: “Nếu đã không đề tên, nét chữ cũng khác biệt, hà cớ chi ngươi lại nhận định những thẻ thư ấy là do ta viết cho Nhan Huyện lệnh?”

“Chính vì nguyên nhân ấy nên ta đã không công khai những thẻ thư này.” Lăng Bất Nghi nói, “Nhưng ta nghĩ đến Viên Thị trung. Bệ hạ từng khen với ta Viên Thị trung giỏi thư pháp, có thể viết được nhiều kiểu chữ khác nhau. Rồi ta lại nghĩ không phải Tử Duy và Viên Thị trung là đồng môn một thầy ư, nếu Viên Thị trung có thể viết được, như vậy Tử Duy ắt có thể.”

“Nhưng Âu Dương phu tử đã dạo chơi tứ hải từ lâu, không biết tới năm tháng nào mới tìm được ông ấy, hơn nữa Âu Dương phu tử nổi tiếng hào sảng, chớ nói là tập viết của đệ tử, có khi còn làm mất cả tập sách của mình, đúng là làm khó cho ta...”

Viên Thận nhếch mép: “Hề gì, không phải đã có tại hạ ư.”

Lăng Bất Nghi cười với chàng ta: “Tuy Viên Thị trung còn trẻ nhưng tính cách chững chạc, bình thường một miếng thẻ tre hay một cuộn lụa trắng bệ ha ban thưởng đều được cất giữ gọn gàng. Ta nghĩ năm đó khi Âu Dương phu tử rời đi, liệu có khi nào cũng giao phó sách vở văn chương...”

Viên Thận đáp: “Phu tử không giao phó mà do ta nhiều chuyện, thu thập thư từ của phu tử đã vứt lung tung, sau khi phơi khô rồi phủ vải dầu bảo quản.”

Thiếu Thương cảm nhận được nỗi đau sâu sắc qua ngữ khí ấy.

“Ta và Viên Thị trung lục soát trong Viên phủ mấy ngày, cuối cùng cũng tìm được tạp văn thi phú ngươi đã viết cho ân sư và đồng môn vào năm hai mươi tuổi, có đủ các kiểu chữ, trong đó có nét chữ y hệt chữ viết trong thẻ thư gửi Nhan Trung! Bệ hạ vẫn không tin, cho gọi các đại sư thư pháp thẩm định, bọn họ đều có chung một kết luận ‘dù hành thư có khác biệt về trưởng thành và non nớt, nhưng đúng là cùng một người viết ra’. Lâu Tử Duy, đại sư đã ra tay, chắc chắn không vu oan ngươi. Giờ thì ngươi còn gì để nói?!” Lăng Bất Nghi đặt một tay lên bàn, khí thế bức người như đầm sâu núi cao.

Lâu Thái bộc run rẩy ngã xuống sàn, Lâu Nhị phu nhân che mặt nức nở, Lâu Đại phu nhân lại đi lên chế giễu: “Ta còn nghĩ ngươi lập được công lớn ở bên ngoài, hai ngày qua ở trong nhà diễu võ dương oai kênh kiệu ta đây, hóa ra lại gây nên thủ đoạn hiểm ác đến thế! Cháu trai của ta, không có tài đã đành, noi theo đường huynh của ngươi sống bình an qua ngày có gì không hay, hà tất phải hại người hại mình, bây giờ ngươi phạm phải tội lớn, đừng có kéo cả nhà liên lụy...”

Thiếu Thương nghe chẳng đặng, đang định mở miệng nói móc thì thấy Vương Diên Cơ nhẹ nhàng đi tới gần Lâu Đại phu nhân, vung tay tát một phát trời giáng. Mọi người giật thót, Lâu Đại phu nhân bị tát ngã sõng soài, một tay chống mặt đất, một tay ôm mặt, vừa tức vừa sợ hãi: “Ngươi ngươi... Ngươi dám...?!”

Vương Diên Cơ rút trâm vàng trên bồng tóc ra đâm mạnh xuống sàn nhà, gằn giọng nói: “Bà dám nói thêm câu nữa thì ta sẽ khiến bà máu bắn năm bước!”

Lâu Đại phu nhân sợ hãi. Mọi người nương theo nhìn, thấy cây trâm vàng đang đâm vào giữa kẽ tay của Lâu Đại phu nhân, xém đâm trúng tay của bà ta.

Lâu Thái bộc đứng dậy, dậm chân quát: “Im miệng cho ta, cấm nói gì hết.”

Vương Diên Cơ ngạc nhiên nhìn chồng: “Chuyện này... là thật sao...?”

Lâu Bôn cười khổ: “Đúng vậy, đều là thật.”

Vương Diên Cơ nhỏ lệ: “Tại sao chàng lại làm chuyện ấy! Lẽ nào không có nó thì không thể lập công ư!”

“Vì nỗi uất ức của phụ thân, vì tương lai của chúng ta, vì hoài bão của ta...” Lâu Bôn nói, “Đã đến nước này ta cũng không còn mặt mũi nào gặp nàng nữa. Nàng trở về nhà đi, nàng còn trẻ, tái giá vẫn chưa muộn.”

Vương Diên Cơ lạc giọng: “Chàng nói như vậy khác gì đòi mạng ta?! Nhưng chàng yên tâm, đương nhiên ta sẽ tái giá, ta tuyệt đối không lỡ dở đời mình vì chàng!”

Lâu Bôn mỉm cười với vợ, đoạn xoay đầu nói: “Tử Thịnh có biết, ai ai cũng mong chào đời thuở thái bình thịnh thế, chỉ mình ta lại hận không thể sinh sớm mấy chục năm.”

Lăng Bất Nghi nói: “Năm xưa Lệ đế chuyên quyền tàn bạo, quần hùng khởi nghĩa, tướng tài tụ tập, nếu Tử Duy ngươi sinh vào thời ấy thì nhất định có thể lật ngược càn khôn, chỉ điểm giang sơn, tạo dựng sự nghiệp.”

Lâu Bôn chắp tay, cười nói: “Tử Thịnh nói chí phải, ta xin cảm tạ tình tri kỷ của Tử Thịnh tại đây.”

Lăng Bất Nghi nói: “Ta hiểu hoài bão trong lòng của Tử Duy. Nhưng, tuần tự từng bước, tích lũy lương bổng, dần dà trở thành rường cột nước nhà cũng là một con đường khang trang.”

Thiếu Thương đang tính nói Tam thúc nhà nàng cũng đi lên từ Huyện thừa, tới bây giờ đã thăng lên làm Huyện lệnh, không phải cũng rất tốt sao.

Lâu Bôn bật cười tự phụ: “Ta sinh ra đã có tính cách này, không chịu khuất phục dưới kẻ khác. Bảo ta đi lên từ chức quan nhỏ, bào mòn hùng tâm tráng khí giữa những lời tâng bốc giả dối, giữa những sự xã giao vô thưởng vô phạt, ta thà rằng cả đời không bước vào triều đình.”

Thiếu Thương: Tam thúc nằm không cũng trúng đạn, hóa ra Huyện thừa chỉ là chức quan nhỏ.

“Nên ngươi mới tàn sát cả gia đình Nhan Trung, coi đó là viên gạch thăng tiến đường làm quan?!” Lăng Bất Nghi dần trở nên nghiêm nghị.

Lâu Bôn lắc đầu: “Thôi Hầu cẩn trọng, đại sự quốc gia đâu cho phép một kẻ như ta chỉ trỏ, ta ngông nghênh chạy đi bày mưu tính kế cho Thôi Hầu thì ai nghe ta, ai phục ta? Dù gì cũng phải có thành tích tài cán mới khiến người khác tin phục.”

Lâu Thái bộc khóc ròng kéo tay áo cháu trai: “Tử Duy à, cháu việc gì phải làm nên chuyện bỉ ổi ấy, Lâu gia chúng ta không phải hạng vô danh, cháu cứ chậm rãi...”

“Bá phụ đừng vờ vĩnh nữa.” Lâu Bôn chế giễu ngắt lời, “Ai ai cũng nói Lâu Thái bộc trung hậu thành thật, nhưng người trong nhà có ai không biết tính so đo của bá phụ.”

Lâu Thái bộc cứng họng.

“Kể ra ta còn phải cám ơn Tử Thịnh, mấy năm trước Tử Thịnh từng tiến cử ta với Đông cung Thái tử.” Lâu Bôn nói với Lăng Bất Nghi, “Ta nghe bảo Tử Thịnh từng nói với Thái tử: Lâu Tử Duy là người tài năng mưu đồ chính sự, cứ để ở sở Luận Kinh trích câu chép từ thì thật lãng phí, nên cho y một cơ hội phát huy năng lực.”

Lăng Bất Nghi hạ giọng nói: “Ta chỉ công nhận tài năng của ngươi, nhưng không nhìn ra nhân phẩm của ngươi.”

Lâu Bôn đáp: “Cho nên dù ta chưa từng chuyện trò lâu dài với Tử Thịnh, nhưng trong lòng đã xem Tử Thịnh là tri kỷ.”

Thiếu Thương nghĩ bụng: Trước đó có Nhan Huyện lệnh xem ngươi là tri kỷ mà cuối cùng cả nhà đã bị giết hết, xem ra tốt nhất vẫn không nên làm tri kỷ của ngươi.

“Chỉ tiếc Thái tử điện hạ không nghe ý Tử Thịnh, Tử Thịnh có biết vì sao không?” Lâu Bôn hỏi.

Thiếu Thương tò mò.

Lâu Bôn nhìn Lâu Thái bộc, cười giễu: “Chính vì bá phụ tốt của ta đây, liên tục từ chối Thái tử điện hạ tiến cử, nói ta còn trẻ, nên rèn giũa nhiều thêm, trải đời mấy năm nữa mới có thể gánh vác.”

Lâu Thái bộc hối hận thở dài: “... Không phải ta, đều là Đại bá mẫu của cháu...”

“Đừng có đùn đẩy cho Đại bá mẫu nữa!”

Lâu Bôn lạnh lùng, “Nam tử hán đại trượng phu mà chuyện gì cũng giao cho đàn bà, cũng chỉ có ông mới làm được! Nếu ông muốn tiến cử ta vào triều làm quan, Đại bá mẫu có thể ngăn cản ông ư! Chẳng qua ông cũng hy vọng thằng con của mình thành công, chỉ tiếc các đường huynh đều là hạng ngu ngốc. Năm đó ông và phụ thân ta có tranh chấp, sợ mai sau ta bật lên thì sẽ áp chế các con ông, nên ông mới ngăn cản tiền đồ của ta đúng không?!”

Lâu Thái bộc đỏ mặt, há mồm cứng lưỡi: “Sao sao... Sao ngươi có thể ngậm máu phun...”

Lâu Bôn không đếm xỉa đến ông, chầm chậm đi tới bên cửa sổ, một thanh trường kiếm nạm đá quý treo trên tường.

Hắn thở dài: “Những năm qua ta chu du bốn bể, nhưng bệ hạ chỉ khen ngợi văn chương và học vấn của ta, lại không biết hoài bão của ta là lấy giang sơn làm bàn tinh thần làm cờ; trữ quân luôn nghe theo bá phụ, ở phía trước ta không còn đường tiến, ngay đằng sau lại đang có truy binh, năm nay Viên sư đệ mới hai mươi mốt nhưng đã có vị trí ở Thượng Thư đài, còn ta lại không biết đang đặt chân chốn nào.”

“Hùng ưng đâu thể bay lượn dưới hiên nhà, côn bằng há lại bơi lội ở ao cạn, từ thuở niên thiếu ta đã một lòng muốn làm chủ trung tâm, chẳng ngờ lại rơi vào tình cảnh này. Ôi... Thời nào mệnh nấy...” Đoạn hắn xoay người, mỉm cười với vợ mình, “A Diên, xem ra ta không thể cùng nàng đến Đông Hải tìm chốn bồng lai tiên cảnh được rồi...”

Lăng Bất Nghi chấn động, quát lớn: “Dừng lại!”

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, ánh kiếm lóe lên, Lâu Bôn đã rút lấy trường kiếm trên tường, vung kiếm ngang cổ.

Lâu Thái bộc và Lâu Nhị phu nhân sợ hãi hét lên, Vương Diên Cơ xông đến như nổi điên, nhưng trên cổ chồng máu chảy ào ạt, đã đứt hơi mất mạng.

...

Ba hôm sau, Hoàng đế bắt giam vây cánh có liên quan tới Bành Chân, định chọn ngày đẹp trời để hành hình, đồng thời cũng luận công cuộc chiến Thọ Xuân ban thưởng. Vì Thôi bảo mẫu đã thu xếp rất tốt, ngoài các thiếu niên anh hùng thật sự khiến người ta sáng mắt, hầu hết những người còn lại được ‘phân chia công lao theo vết thương nặng nhẹ’, mọi người ai cũng hài lòng, đến Ban Tiểu Hầu chỉ làm công tác văn thư cũng được ban thưởng và tăng quan trật.

Chỉ có Lâu gia là ngoại lệ.

Lâu Tử Duy lập được công lớn nhất trong trận chiến này lại bỗng tự sát, cùng lúc đó, Hoàng đế lưu đày Lâu Quận thừa cũng như các con đi xa ngàn dặm, cách chức toàn bộ Lâu thị, ra lệnh Lâu đại bá phải lập tức dẫn cả nhà về quê, đóng cửa suy ngẫm.

Dù không chỉ rõ tội danh nhưng nhiều lão thần trên triều tự ngầm hiểu.

Và ngoại lệ duy nhất nữa chính là Lâu Nghiêu.

Nghe nói một ngày trước khi Hoàng đế định tội Lâu gia, các chiến hữu năm xưa của Hà tướng quân đã cầu kiến Hoàng đế, khóc lóc khẩn cầu Hoàng đế nể tình Hà thị chỉ còn con côi mà nương tay đôi phần.

Hoàng đế là người trọng tình, xét thấy Lâu Nghiêu không hề hay biết tội ác của anh trai, nếu không miễn tội Lâu Nghiêu thì phải để Hà Chiêu Quân tái giá hoặc cùng đi theo lưu đày, như vậy tìm ai nuôi dưỡng đứa bé Hà thị đây.

Ảo não đau đầu nữa ngày, cuối cùng Hoàng đế đã nương tay với Lâu Nghiêu, chẳng những không lưu đày hắn mà còn tìm một nơi nhỏ cho hắn làm Huyện lệnh, bộ khúc của Hà thị cũng có thể đi cùng.

Ngày hôm ấy gió không lay tuyết chẳng đổ, là ngày đẹp hiếm hoi từ khi trời vào đông.

Thiếu Thương phụng lệnh Hoàng hậu đến đưa ý thư* cho Hoàng đế, kế đó được Lăng Bất Nghi kéo ra phơi nắng dưới hiên, không lâu sau thì Viên Thận cũng đến. Không biết là ai đã mở đầu, cả ba luân phiên nhắc đến Lâu Bôn.

(*Văn thư Hoàng hậu báo cáo sự việc với Hoàng đế.)

“Tử Duy sư huynh thật đáng tiếc, xét tài năng, trong sư môn không một ai bì nổi.” Viên Thận thở dài, “Một chốc lầm đường, vạn kiếp bất phục. Nay cả nhà đã bị giáng tội, phu nhân cũng đã trở về ngoại, thật không hiểu cớ gì lại ra nông nỗi này.”

“Cũng chỉ là hạng bình thường chứ có gì hay, kế sách hắn khổ tâm trù mưu đã bị bọn ta nhìn thấu chỉ trong mấy ngày.” Thiếu Thương nói móc.

Lăng Bất Nghi nhướn mày: “Em cũng nhìn thấu?”

Thiếu Thương lườm chàng.

Viên Thận nói: “Nếu Vạn Thái thú không tình cờ bắt gặp thì mưu tính của Lâu Tử Duy đã thành rồi.”

“Đó gọi là lưới trời tuy thưa song vẫn khó lọt!” Thiếu Thương nói, “Chuyện gì cũng có giới hạn cuối cùng, nhưng Lâu Tử Duy lại dám vượt giới!”

Lăng Bất Nghi nói: “Hóa ra Trình nương tử lại căm thù cái ác đến vậy.”

Thiếu Thương lại lườm chàng.

“Ai mà chẳng thích công danh lợi lộc, nhưng quân tử yêu tài cũng phải có lối!” Thiếu Thương bất bình, “Gì mà hùng ưng côn bằng, có ai không muốn một lần bay thẳng trung thiên, nhưng ăn một miếng không thể béo lên ngay, phải đi từng bước từng bước, còn hắn thì hay quá, trời trăng tinh tú đều quay xung quanh hắn, vậy mà vẫn muốn một bước ngồi vào hàng Tam công*? Làm gì có chuyện dễ như vậy, bệ hạ là cha đẻ của hắn hả, à, mà có là cha đẻ cũng vô dụng. Không thuận theo ý hắn thì hắn có quyền giết người vô tội hả, ha ha, cười chết ta, lý do cũ rích! Như Viên công tử đây chẳng hạn, lẽ nào môn đệ Viên gia còn thua kém Lâu gia? Nhưng Viên công tử vẫn lên Luận Kinh đài vào năm mười lăm tuổi, thành thật bước từng bước một, tới bây giờ đã được bệ hạ xem trọng chọn vào Thượng Thư đài, tham dự quốc gia đại sự – không lẽ những thứ này đều là từ trên trời rơi xuống!”

(*Ba chức quan cao nhất thời phong kiến gồm: thái sư, thái phó, thái bảo.)

Nghe cô gái hết lời khen ngợi, Viên Thận thấy sắc mặt Lăng Bất Nghi như bị ai đó chém một nhát, không kìm được xoay mặt cười, cười rất sung sướng khoái chí.

“À phải rồi.” Thiếu Thương đã bày tỏ xong nỗi lòng dạt dào, quay sang nói, “Viên công tử, lần trước không phải anh nói đi xem mặt năm người được ba người rồi hả? Giờ sao rồi.”

Viên Thận như con gà chọi bị bóp cổ, tiếng cười tắt ngúm. Lần này đến lượt Lăng Bất Nghi bật cười, cũng cười rất sung sướng khoái chí.

“Không phiền Thiếu Thương quân quan tâm, đã ba chọn hai rồi!” Viên Thận sầm mặt, giũ tay áo bỏ đi.

Thiếu Thương la lên với bóng lưng Viên Thận: “Thiện Kiến công tử cố lên, lần sau sẽ là hai chọn một, có thể mở tiệc hỉ được rồi!”

Viên Thận loạng choạng, kế đó tiếp tục đi thẳng như chưa từng có chuyện.

Thấy trên hành lang đã chẳng còn ai, Thiếu Thương lập tức kéo vạt áo Lăng Bất Nghi: “Chàng đừng cười nữa, đừng có cười nữa mà, đây là nơi Hoàng thượng nghị sự, chàng cười to như thế, cẩn thận bị Ngự sự vạch tội chàng không đứng đắn cho xem!”

Lăng Bất Nghi vất vả nín cười, nhưng hai vai vẫn cứ run run.

Thiếu Thương nói: “Vì em luôn không niềm nở với Viên Thận nên chàng mới khách sáo với y, còn A Nghiêu thì ngược lại, có đúng vậy không?”

Lăng Bất Nghi quở trách: “Ta còn chưa tính sổ em mà em dám chất vấn ta ư. Mấy ngày trước em đã đi đâu, có phải đi tìm Hà Chiêu Quân không?”

Thiếu Thương nằm bò lên lan can, thở dài: “Em thấy Lâu gia không giữ nổi, dù lưu đày nhẹ nhất cũng chẳng khác gì đòi mạng, nhưng A Nghiêu thực sự vô tội, em không thể nhắm mắt làm ngơ được, cho nên em mới đi tìm Hà Chiêu Quân.”

Lăng Bất Nghi nói: “Ta còn lấy làm lạ vì sao bọn họ có thể kịp thời cầu xin bệ hạ, hóa ra là do em.”

Thiếu Thương bất đắc dĩ buông tay: “Đành chịu thôi, không phải lúc nào bạn cũ của Hà gia cũng ở đô thành, khi ấy bệ hạ đang nổi giận, nếu chờ bệ hạ hạ lệnh xử phạt thì đã quá chậm, em mới đành bảo Hà Chiêu Quân tìm thúc bá bạn cũ ở các quận huyện lân cận đến, nhanh chóng năn nỉ bệ hạ.”

Lăng Bất Nghi cười lạnh: “Khi ấy còn vờ bán tín bán nghi, nào ngờ vừa quay đầu em đã để Hà Chiêu Quân chuẩn bị viện binh, em là đồ chết tiệt hai mặt hai lòng!”

Thiếu Thương lặng thinh một hồi, đoạn nói: “Đúng là khi đó em vẫn bán tin bán nghi, không có bằng chứng sao có thể định tội người ta? Lúc ấy chàng cũng không cho em biết về tập thẻ thư của Lâu Bôn. Nhưng...” Nàng thở dài, “Em cảm thấy cần phải tin chàng, chàng rất ít khi làm chuyện gì không chắc chắn.”

Lăng Bất Nghi hừ một tiếng, quay đầu đi, nhưng khóe môi đã nhướn lên.

“Ít hôm nữa em muốn đi đưa tiễn A Nghiêu và Hà Chiêu Quân, để tránh tới lúc ấy chàng lại mặt nặng mày nhẹ với em, có mấy lời tốt nhất vẫn nên nói trước.” Thiếu Thương đi vòng tới trước mặt Lăng Bất Nghi, nhìn thẳng vào chàng.

“Tam huynh nói, sở dĩ chàng luôn ngay ngáy A Nghiêu là vì nếu không có lệnh của Hoàng đế mệnh của mẹ cha, chỉ cho em chọn giữa chàng hoặc A Nghiêu, hơn quá nửa em sẽ chọn A Nghiêu... Em cảm thấy, ờ, huynh ấy nói cũng đúng.”

Lăng Bất Nghi nổi giận, nghiêng đầu toan bỏ đi nhưng đã bị cô gái túm chặt tay áo – “Nhưng đó là trước kia thôi!” Nàng la lên.

Lăng Bất Nghi dừng chân, nhưng vẫn không ngoái đầu.

“Trước kia em và chàng chưa quen biết nhau, chàng lại không khác gì hổ dữ muốn ăn thịt người, nói một là một dữ dằn chết đi được, A Nghiêu vừa hiền vừa rất nghe lời, em nói gì huynh ấy cũng đồng ý nên đương nhiên em sẽ chọn huynh ấy rồi!” Thiếu Thương lẩm nhẩm.

Lăng Bất Nghi xoay mặt lại, hừ một tiếng: “Còn bây giờ thì sao.”

“Bây giờ?” Thiếu Thương liến thoắng, “Còn cần nói nữa hả! Nếu đặt chàng và A Nghiêu lên bàn, dù A Nghiêu được nướng chín rưới dầu vàng ươm thơm ngon vô cùng, còn chàng chỉ là miếng thịt sống thì em cũng chỉ ăn mỗi chàng thôi!” Nàng bất giác dùng lời giải thích của thầy mo bào huynh.

Lăng Bất Nghi buồn cười, dịu dàng vuốt tóc mái của nàng, “Chỉ biết nói lời êm tai dỗ ta!” Nhưng trong lòng chàng rất hân hoan, hai mắt lấp lánh tựa tinh tú rực rỡ.

Thiếu Thương dựa vào chàng, ngón tay vô tình chạm vào những sợi dây sắt kỳ lạ ở cổ tay chàng, ngạc nhiên nói: “Cái gì đây, không phải dây cũng không giống tơ, chàng quấn ở tay áo làm gì?”

Lăng Bất Nghi bỗng đẩy cô gái ra, đứng thẳng người lên, ráng đỏ nhạt lướt qua gương mặt tuấn tú. Một lúc sau chàng mới lẩm bẩm: “Có lẽ em không biết, thực ra ta luôn nghĩ về em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play