Nàng nhớ vào năm thứ hai trong sách có viết sẽ có thiên tai cực lỳ lớn kéo dài hai năm. Đó là một năm hạn hán, một năm lũ lụt ngập úng, không thu hoạch được một hạt lúa nào, dân chúng lầm than, lang thang khắp nơi. Trình Thanh Dao là người sống lại nên đã chuẩn bị từ trước. Nàng ta chỉ lấy sức mình mình mà ngăn được con sóng dữ, nhờ lần thiên tai này mà nổi dang khắp thiên hạ, được mọi người gọi với cái tên "Bồ Tát sống".
Đồng thời, đánh gục danh tiếng của nam chính.
Người đã từng trải qua thời kỳ mạt thế sẽ vô cùng cố chấp với lương thực. Trình Như Ý nàng cũng không muốn bị đói bụng trong trận thiên tai lớn vào một năm sau này đâu.
Nhưng đương nhiên, dựa vào năng lực có thể thúc giục rau quả lương thực của nàng hiện giờ đã, muốn đói bụng cũng khó.
Nhưng Trình Như Ý muốn phá hỏng âm mưa của Trình Thanh Dao, chặn con đường trở thành quý tộc của nàng ta.
Cũng là để tránh cho đến lúc nàng ta có quyền có thế, sẽ âm mưu quay lại làm Phủ Trường Nhạc Hầu bị sụp đổ.
...
Có sự ủng hộ của cha nương, ngày hôm sau hai người Trình Như Ý và Trình Du đã bắt đầu rầm rộ cải tạo Hầu phủ.
Một vườn trúc an tĩnh lịch sự tao nhã ở trong phủ Trường Nhạc Hầu, Dung Mạch nhìn rừng trúc xanh tươi trong viện, vẻ mặt thản nhiên nghe hạ nhân nói về chuyện trong phủ gần đây. Đối với kế hoạch cải tạo Hầu phủ của biểu muội, lòng hắn không khỏi thấy hơi bất thường
Mấy ngày nay, tiểu biểu muội hình như có sự thay đổi của hơi lớn, dường như muội ấy không sợ hắn nữa vậy. Trong đầu Dung Mạch hiện lên bóng người mặc váy đỏ rồi những cử chỉ của hai người trong lúc dùng bữa, mặt mũi hắn chợt rạng rỡ sáng sủa hẳn lên.
Nhưng khi nhìn xuống đôi chân đã phế của mình, mí mắt hắn rũ xuống, che đi sự phức tạp trong đôi mắt, gợn sóng lòng biến mất không còn dấu tích.
Trình Thanh Dao ở bên phủ An Hầu vẫn âm thầm chú ý tình hình của Trình Như Ý và cũng là người đầu tiên biết được sự thay đổi của phủ Trường Nhạc Hầu. Trên khuôn mặt thanh lệ xinh đẹp nảy lên sự ngạc nhiên và nghi ngờ, nàng ta hơi nhíu đôi mày thanh tú, suy nghĩ kỹ xem cuối cùng là đã sai ở đâu.
Rõ ràng đời trước không xảy ra chuyện này.
Có khi nào bởi vì mình thay đổi quá nhiều cho nên dẫn tới những sự thay đổi khác không đây?
Cẩn thận suy nghĩ theo chiều hướng này, nàng ta cảm thấy có khi chính vì lý do này rồi, thế là chút thay đổi của phủ Trường Nhạc Hầu nhanh hóng bị Trình Thanh Dao cho qua.
Trình Thanh Dao ngồi ở trong phòng mát mẻ thoải mái ăn dưa và trái cây ướp lạnh, trong lòng thì âm thầm tính toán làm thế nào để Nghiêm gia bỏ đi ý nghĩ từ hôn.
Đời trước Trình Như Ý gả cho Nghiêm Tử Hạo, cuộc sống mỗi ngày của nàng đều rất tốt đẹp, mà đời này... thì khó nói rồi.
Nàng ta là đường tỷ tốt, sao có thể chia rẽ cuộc hôn nhân tốt đẹp nhưu này của đường muội mình chứ!
Trình Thanh Dao cười quái dị.
Lúc này, Thu Hà cầm một đôi giày thêu màu sắc tươi sáng, bên trên thêu phượng rồi đi vào: "Tiểu thư, Trần tú nương ở phòng thêu đã thêu được giày thêu người muốn rồi, người nhìn xem còn có chỗ nào cần phải sửa lại không?"
Vì hội thơ thưởng sen nửa tháng sau mà Trình Thanh Dao đã tốn không ít tâm tư vào đấy, đây là hội thơ đầu tiên mà nàng tham gia với tư cách đích nữ tôn quý của phủ An Hầu, không thể qua loa được.
Lại nghĩ đến lúc trước bởi vì thân phận thứ nữ, cho dù nàng xuất sắc hơn những quý nữ nhà quyền quý khác đi chăng nữa thì trong mắt tất cả mọi người đều coi như không thấy, bọn họ chỉ thấy vị "tỷ tỷ tốt" con vợ cả kia, người đã chiếm vị trí của nàng. Mà bây giờ, Trình Thanh Dao nhếch môi cười lạnh.
Nàng đã chuẩn bị một món quà lớn cho vị "tỷ tỷ tốt" vừa mới khôi phục thân phận thứ nữ kia rồi.
Đương nhiên, món quà lớn này không thể thiếu cả vị đường muội tốt kia của nàng ta được.
Trình Thanh Dao cầm giày thêu lên nhìn kỹ, sợi tơ được thêu bên trên vô cùng tinh xảo, rõ ràng đã tốn nhiều tâm sức vào đó, nàng khẽ gật đầu: "Giày thêu này nhìn được lắm."
Nói xong, nàng đặt giày xuống rồi đi thử, giày thêu rất vừa chân, lại đi mấy bước, rất thoải mái.
"Ta rất thích giày này, thưởng cho Trần tú nương một quan tiền."
Trình Thanh Dao nở nụ cười hài lòng, lại hỏi Thu Hà về đồ trang sức: "Khi nào thì có thể lấy được bộ trang sức đặt ở Trân Bảo Các?"
Bộ trang sức này cực kỳ quý giá, không được có chút sơ xảy nào.
Nàng nhớ ở đời trước, bộ trang sức giá trị ngàn vàng này cuối cùng đã rơi vào tay Diệp Vãn Lâm - con gái của Tả tướng, khiến nàng ta nổi bật vô cùng trong hội thơ thưởng sen này.
Thu Hà cung kính trả lời: "Xế chiều hôm nay là có thể đi lấy rồi ạ."
Trình Thanh Dao thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không bị người khác lấy đi trước.
Lúc này, Thu Hà lại nói đến một chuyện khác: "Đại tiểu thư, nô tỳ vừa mới nghe nói đoàn người của phu nhân Hoài Dương Hầu đã đến phủ Trường Nhạc Hầu bên cạnh rồi đấy ạ."
"Sao cơ?" Trình Thanh Dao giật mình, Nghiêm gia đến cửa từ hôn rồi ư?
"Nhưng nô tỳ nghe nói Trường Nhạc Hầu và phu nhân đều không ở trong phủ... Chắc là không muốn hủy bỏ cuộc hôn nhân này rồi." Thu Hà rất giỏi đoán ý qua giọng nói và vẻmặt, nàng ta vẫn khá hiểu về tâm tư của tiểu thư nhà mình.
Lúc này trái tim treo lơ lửng của Trình Thanh Dao mới buông xuống, nhưng vừa nghĩ tới tính cách tham tiền của Trường Nhạc Hầu, lỡ như phu nhân Hoài Dương Hầu hứa bỏ ra nhiều lợi ích... Nàng ta híp mắt, tuyệt đối không thể để phu nhân Hoài Dương Hầu đi hủy cuộc hôn nhân này được.
Xem ra chỉ có thể nhúng tay từ chỗ cô đường muội tốt của nàng.
"Thu Hà, ngươi đi chuẩn bị đi, ta muốn sang Hầu phủ bên cạnh thăm muội muội Như Ý."
...
Vừa tiễn phu nhân Hoài Dương Hầu đến nhà từ hôn, Trình Như Ý vừa vui vẻ ngâm nga hát hò trở về sân của mình. Theo vị thầy thuốc học nhận biết thảo dược mấy ngày, Trình Như Ý đã tiến bộ rất nhanh, nàng càng ngày càng chăm chỉ học y thuật. Mỗi ngày đều phải tốn một ít thời gian lật xem sách tranh thảo được để nhớ kỹ các loại cỏ.
Đối với công trình cải tạo Hầu phủ, đã có Trình Du và biểu ca Dung Mạch nhìn chằm chằm, nên nàng khá rảnh rang trộm lười biếng một chút.
Đáng tiếc, hôm nay lúc phu nhân Hoài Dương Hầu đến nhà, cha nương đều đã ra khỏi phủ, nhưng vừa rồi nàng đã ám chỉ với phu nhân Hoài Dương Hầu, chỉ cần bọn họ chịu đưa một số bạc lớn xem như tiền bồi thường thì nàng sẽ rất vui lòng giải trừ hôn ước giữa hai nhà.
Nhưng Trình Như Ý chưa vui mừng được được bao lâu thì đã nghe bà tử bẩm báo, tiểu thư Thanh Dao của phủ An Hầu tới thăm.
Phu nhân Hoài Dương Hầu vừa mới rời đi, Trình Thanh Dao đã lập tức tới cửa, Trình Như Ý cười lạnh, tin tức cũng nhanh nhạy thật, khỏi cần nghĩ cũng biết là vị đường tỷ này chắc chắn vội vàng tới nghĩ kế "giúp" nàng rồi.
Nguyên chủ trong sách sau khi được Trình Thanh Dao khuyên bảo "ý tốt" thì đã vội vàng năn nỉ Trường Nhạc Hầu tìm Thánh thượng quyết định ngày cười, một tháng sau nở mày nở mặt gả cho Nghiêm Tử Hạo.
Trình Như Ý bĩu môi, nàng đây cũng muốn xem ả ta muốn giở thủ đoạn bịp bợm gì. Nàng sai người dẫn Trình Thanh Dao đến thăm đến đình bát giác trong Tây Uyển, chuẩn bị cả trà ngon.
"Như Ý!"
Trình Thanh Dao mặc váy áo màu trắng trang nhã, dẫn theo nha hoàn Thu Hà tâm phúc của nàng ta qua đây. Mặt mày mỉm cười nhìn Trình Như Ý, chào hỏi tao nhã, mọi cử chỉ đều tỏ ra dáng vẻ tốt bụng.
- ---------------_----------------
P/s: Có thắc mắc cũng như góp ý về bản dịch cứ cmt thoải mái nha mn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT