Tiểu Ngũ kêu meo meo đi tới, nó nói: "Đó là vì chủ nhân người lúc đó vừa nhỏ vừa yếu ớt, tên lừa đảo này sao biết được chủ nhân vốn lợi hại như vậy!
Đâu chỉ lợi hại? Thập Cửu cực kỳ hung tàn có được không.
Triệu Hạc lại bị dọa chết rồi? Mọi người trợn mắt há mồm.
Trong im lặng, Quân Vân Lôi vừa mở miệng giọng cực kỳ rõ ràng.
Nàng ta chỉ trích Thập Cửu: "Tiểu nha đầu này tuổi còn nhỏ, sao lại ác độc như vậy? Ngươi đã phế hai tay ông ta, biến ông ta thành phế vật."
"Sau ngày hôm nay, ông ta nhất định sẽ bị đuổi khỏi Thiên Tung quốc, thân bại danh liệt.
Đều này đối việc việc lấy đan phương của ngươi mà nói, là đã rất thảm rồi.
Ngươi lại còn muốn cắt lưỡi ông ta, dọa ông ta sợ mà chết!"
Thập Cửu quay đầu, lạnh lùng nhìn Thập Như Tuyết: "Liên quan tới ngươi cái rắm."
"Meo meo!" Không sai, liên quan tới ngươi cái rắm!
Giả bộ thành mẫu bạch liên hoa cái gì? Còn không phải muốn lợi dụng nghị luận, làm chủ nhân chịu chỉ trích, rồi hủy thanh danh của chủ nhân sao? Nàng ta với nương nàng ta Thượng Quan Dĩ Dung xấu xa muốn chết như nhau.
Không sai, Thập Như Tuyết xác thực có chủ ý này.
Tuy nhiên nàng ta xem thường thủ đoạn hung tàn của Thập Cửu, chấn kinh mọi người.
Lại thêm sự xấu hổ vì họ nịnh nọt Triệu Hạc trước đó.
Nghị luận? Không một ai đứng ra nói.
Không chỉ như vậy, ngay cả Phượng Thiên Khải cũng không vui nhìn nàng: "Tuyết Nhi, sao nàng lại nói vậy? Triệu Hạc này vốn nên chết! Bây giờ hắn chết rồi, còn thật sự tiện nghi cho hắn."
Xoay người muốn đi, Đan Các trưởng lão mặt xấu hổ ngăn nàng lại: "Tiểu cô nương, chuyện hôm nay là sai lầm của Đan Các, còn xin người lượng thứ."
Không đợi Thập Cửu trả lời, Đan Các trưởng lão lấy ra một miếng lệnh bài: "Đây là lệnh bài của lão hủ.
Người có thể cầm lệnh bài này, tùy tiện ra vào Đan Các, sử dụng lò luyện đan của Đan Các, còn có dược liệu, vân vân.
Đúng rồi! Người còn chưa đăng ký dược sư đi? Lão hủ có thể tự mình đăng ký giúp người.
Không biết tên tiểu cô nương là gì?"
Đăng ký dược sư?
Thập Cửu có ý định này.
Cho nên nàng giữ lại lệnh bài của Đan Các trưởng lão, hợi hợt nói tên: "Thập Cửu.
Quân trong Quân tử, số chín."
"Cái gì? Thập Cửu!"
"Thập Cửu?" Sau lên truyền tới tiếng kinh hô của Phượng Thiên Khải và Thập Như Tuyết.
Giọng rất lớn, tất cả người trong Đan Các đều nghe thấy.
Họ đồng loạt nhìn Thập Cửu, biểu cảm chấn kinh đến mức khó dùng lời để hình dung, như nhìn thấy ngày tận thế.
"Ngươi tên Thập Cửu!" Thập Như Tuyết nhìn Thập Cửu, không thể tin.
Biểu cảm của tất cả mọi người giống nàng ta.
Nàng sao có thể là Thập Cửu? Phế vật nhà họ Thập, không biết liêm sỉ, thủy tính dương hoa, sao sẽ có cùng tên với tiểu cô nương xinh đẹp, khí thế tràn đầy, cuồng ngạo mà lợi hại này.
Nàng không thể là Thập Cửu đó!
Phượng Thiên Khải nhịn sự chán ghét trong lòng, ngoài mặt hảo tâm đề nghị: "Tha thứ cho bản cung nói thẳng, nàng nên đổi tên đi.
Cái tên Thập Cửu này, ở Hoàng thành làm người ta chán ghét, vô sỉ."
"A, vậy sao?" Thập Cửu cười: "Ta lại cảm thấy cái tên Thập Cửu này rất tốt."
"Tên của Tiểu Cửu Nhi rất hay.
Thập Cửu.
Cửu, đại biểu có chín cái tốt." Bên tai truyền tới giọng nói lười biếng say lòng người của Mạc Thiên Diệc.
Thập Cửu liếc mắt, nhìn thấy chàng đứng bên cạnh nàng tư thế bảo vệ..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT