Mùng một tế tổ, mùng hai về nhà mẹ đẻ, mùng ba tiến cung bái kiến Hoàng đế ca ca xấu xí , mùng bốn Phạm Thiên Hàm lại đi bái phỏng đồng sài*.

*Người cùng giai cấp với nhau

Thừa dịp chàng đi vắng, ta kêu Bảo nhi đi mua pháo ném, cả phòng già trẻ ở trong sân ném pháo chơi. Chơi vui nhất ấy là sư phụ, ông ấy vừa quăng pháo vừa vung quyền, nơi quyền phong quét tới lại đùng đoàng một trận, biết bao là uy phong.

Ta nhìn nhìn bỗng đột nhiên ra một chủ ý, với công phu mèo ba chân của ta, thật sự không thể lấy được thể diện, thứ duy nhất có thể hù người ta là phi châm cũng lúc được lúc không, chẳng bằng cải tiến một chút, về sau lúc bắn phi châm ta thuận tiện ném thêm một quả pháo, mặc kệ trúng hay không, khí thế hù người ta cũng tốt.

Ta đem ý tưởng của mình nói với sư phụ, sư phụ luôn miệng khen hay, còn quyết định mượn ý tưởng của ta dùng vào Phất Vân Thủ, ta vốn không muốn, nhưng cũng đành chịu, ai bảo địa vị trong giang hồ của ông ấy cao hơn ta, đó là nếu ta có địa vị.

Lúc ấy ta nghĩ tới một việc, bèn hỏi: “Sư phụ, ấn lý thuyết, người trong giang hồ chẳng phải cứ nhàn rỗi là đi chung quanh tìm thù sao? Theo lý thuyết người được xưng là đại ma đầu, ở chỗ con lâu vậy rồi, tại sao chẳng có ai tới tìm người trả thù vậy?”

Sư phụ ngượng mặt, “Cái đó à, ta không hỏi đến chuyện giang hồ lâu rồi.”

Ta thấy ông ấy có vẻ mất mát lắm, cũng không tiện hỏi nhiều, bèn vỗ vai ông, nói: “Có lẽ người trước nay hành tung mơ hồ, người giang hồ còn chưa biết nơi người đặt chân, nếu mà biết, chắc chắn sẽ tìm đến cho xem.”

Sư phụ giờ mới cười nhẹ lòng: “Thật sao? Vậy không bằng ta thả tin đồn ra ngoài, để bọn họ biết ta đang ở đây?”

Ta xét thấy nếu thật có người tới trả thù, Phạm Thiên Hàm ắt sẽ nổi cơn tam bành, bèn vội khuyên sư phụ: “Con thấy không ổn đâu, nếu thả tin đồn ra, người tới nhiều, người sẽ không có thời gian coi sóc vườn rau, nếu người tới mà ít, lại mất mặt, đúng là cục diện toàn thua. Vẫn là tùy duyên đi, nếu thật có ai tìm tới, cũng chứng minh hắn quả đã hận người tới thấu xương, vậy chẳng phải rất tốt sao.”

…Nói xong một hơi, chột dạ vô cùng. Ai biết sư phụ lại rất tán đồng gật đầu, chắc ông ấy cũng sợ tung tin ra rồi, ngay cả một con chim cũng chả thèm bay tới kêu mấy tiếng, đến lúc đó mặt mũi biết để vào đâu.

Ta luôn biết chính mình có không ít thiên phú, tựa như thêu hoa này, nấu ăn này, luyện võ gì gì đó này, tuy đều không đứng đầu, nhưng đều có phong cách riêng cả, có vài phần khác người thường. Nhưng ta thật vẫn không biết, hóa ra ta cũng có thiên phú đoán biết tương lai. Đương nhiên, dân gian có lúc cũng gọi cái loại thiên phú ấy là — -miệng quạ đen.

Hai ngày sau, quả thật có kẻ thù tìm tới cửa. Chẳng là kẻ thù này không tới tìm sư phụ, mà là con gái của sư phụ Tiêu Tử Vân cùng chuẩn con rể Đoạn Triển Tu.

Nguyên do là, thiên phú của ta trước nay luôn có vài phần bất bình thường.

Kẻ trả thù này mới sáng sớm đã đáp xuống trong sân của phủ Tướng quân, kêu gào đem Tiêu Tử Vân và Đoạn Triển Tu giao ra đây,

Phạm Thiên Hàm đã vào triều sớm, sư phụ còn đang ngủ, đại sư huynh lại không biết đi nơi nào rồi, Lý tổng quản vừa thấy thế trận này đã chả biết trốn đâu mất, vậy nên ta chỉ đành “tự chống Đại Lương” đi ra đàm phán cùng hắn.

Kỳ thật, lần đầu tiên cùng người giang hồ đàm phán như ta, trong lòng không khỏi có chút hưng phấn.

Để giang hồ nhân sĩ lưu lại một ấn tượng không tầm thường, ta cho rằng ta nhất định phải có một màn xuất hiện thật chấn động, tốt nhất là một tiếng kinh nhân.

Thế nên ta chỉnh lại áo xống một chút, mở cửa phòng, nghĩ lại thấy không ổn, bèn mở cửa sổ nhảy ra, tư thế duỗi không đúng, đầu đập bộp vào song cửa sổ, đau đến mức ta muốn chửi đổng lên, nhưng ta vẫn cắn răng mỉm cười đáp xuống đất.

Kẻ trả thù này ấn theo lệ thường của giang hồ, hắn là nam cừu gia, mặt mày trợn ngược, là khuôn mặt người xấu tiêu chuẩn, trên mặt còn có một vết đao sẹo, vết sẹo từ góc mắt trái trèo đèo lội suối, vượt qua sống mũi kéo tới khóe miệng, quả thật là một vết sẹo biết chịu khó. Hắn mặc trên người áo vải xám, rách rách nát nát, chắp không ít miếng vá, đôi giày đang đi cũng đã thủng, lờ mờ thấy được móng chân cái đầy bụi đất.



Đánh giá tướng mạo hắn xong, ta ôm quyền nói: “Anh hùng phương nào tới thăm, không tiếp đón từ xa, không tiếp đón từ xa.”

Nói xong lại thấy câu này đầy hài hòa mà mâu thuẫn, ta không biết hắn từ đâu tới, còn muốn ra đón từ xa sao.

May mà hắn cũng không so đo nhiều với ta, phi thường vang dội đáp một câu: “Ít nói nhảm, giao đôi cẩu nam nữ kia ra đây.”

Ta đánh giá lời này là nửa tốt nửa xấu, ta vô cùng đồng ý với câu “cẩu nam nữ” của hắn, nhưng lại cực kỳ bất mãn với đoạn “ít nói nhảm”, làm một hiệp nữ muốn một tiếng kinh nhân như ta, nhà ngươi không cho ta lên tiếng, ta phải dọa người thế nào chứ?

Thế là ta tủm tỉm hỏi: “Vị anh hùng này, dám hỏi có việc gì chăng?”

Ta vốn định nói vị đại hiệp này, nhưng đại hiệp trong ấn tượng hẳn phải tương đối chú trọng bề ngoài, dù sao thì ta cũng chưa thấy sư phụ hoặc đại sư huynh mặc áo quần rách rưới bao giờ, càng đừng nói đến giày thủng. Còn từ anh hùng lại khoan dung hơn nhiều, cũng không quá mức so bì chuyện ăn mặc.

“Liên quan quái gì đến cô, cô giao bọn chúng ra đây cho ta!” Hắn trợn đôi mắt to như chuông đồng, nghiến răng nghiến lợi trừng ta, nghiến tới nỗi vết sẹo kia giật lên giật xuống, quả thật là một vết sẹo bận rộn.

Ta trấn an hắn: “Anh hùng chớ giận, hai người họ hiện không ở trong phủ. Ta thấy huynh phong trần mệt nhọc, thiết nghĩ cũng đã vì tìm bọn họ mà đi đường nhiều, nếu huynh không chê. Không bằng vào ăn bữa cơm, uống chén rượu lạt, chậm rãi chờ được không?”

Hắn ngớ ra nhìn ta, chắc là bị sự hào phóng tự nhiên của ta chấn kinh rồi.

Việc này tất phải giáo dục hậu nhân một chút, chúng ta ngàn vạn ngàn vạn, ngàn vạn lần không được làm cho một người kinh ngạc quá, bằng không, cái người bị kinh ngạc quá độ ấy, sẽ rất dễ bị nóng đầu mà gây sai lầm.

Vị anh hùng này, chính là ví dụ tốt nhất.

Hắn giơ tay, nhanh như chớp đánh ngất ta.

Xét thấy trước kia lúc bị Tiêu phó tướng hạ thuốc mê dựa vào gốc cây, không cần lo lắng việc ngã ngửa ra đất, nên lần này ngã xuống không có kinh nghiệm, phần ót chấm đất trước tiên.

Hôm nay đầu ta thật đúng là lắm tai nhiều nạn.

Lúc tỉnh lại thì ta đang ở trong một sơn động, sơn động có giường đá và chăn nệm, trông có vẻ như đã chờ ta lâu lắm rồi.

Ta quay cần cổ đau nhức nhìn ra chung quanh, trong sơn động chỉ có một mình ta, ra ngoài sơn động mới thấy đây là một xứ sở kỳ diệu, trên vách núi nhô ra một thạch đài, trông xuống là một khe núi không thấy đáy, nhìn lên là vách núi dựng đứng, lờ mờ thấy được gờ núi. Chắng trách hắn yên tâm thả một mình ta ở đây như vậy, đây căn bản là một chỗ quỷ quái gọi trời trời không ứng kêu đất đất chẳng nghe.

Ta thở dài cam chịu, tiếng thở dài rơi xuống đáy cốc rồi vọng trở lại, có lẽ là đụng phải vách núi đối diện, rồi lại vọng về, ta chỉ thở dài một tiếng, lại được Sơn lão gia ứng đến ba tiếng, cũng tính là có mặt mũi.

Ta biết đáng lẽ ra ta phải lo sợ, nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận bằng bộ óc khác người của ta, kết quả rút ra là: chuyện tới nước này, có sợ hãi cũng không thay đổi được gì, tốt nhất là bình tĩnh, giữ chút sức lực tìm lối thoát.

Bình tĩnh lại, ta bắt đầu sờ đông sờ tây trong sơn động, vỗ chỗ này đập chỗ kia, căn cứ theo kinh nghiệm bao năm nghe chuyện kể của ta, trong sơn động luôn sẽ có tuyệt thế võ công bí tịch hoặc là tuyệt thế thần binh lợi khí, không thì ít nhất cũng có đường hầm tới một động khác.



Nào biết ta sờ đến nỗi tay sắp gãy rồi, mà ngay cả tở giấy vệ sinh cũng chẳng ra.

Hoàng Thiên trên cao, Vương Thanh Thiển hôm nay nếu còn sống ra khỏi sơn động này, ta sẽ nói với người đời — rằng không phải cái sơn động nào cũng có võ công bí tịch, câu chuyện của mấy người thuyết thư quả không thể xem là thật được.

Ta làm mấy vòng quanh khoảnh đất một tấc vuông này, thật không tìm được bất cứ đường ra nào, đành ngồi xổm trong góc, chống má ngẫm lại cái ngày kỳ lạ này.

Sớm hôm nay, khó được ta dậy sớm hơn cả Phạm Thiên Hàm, không có việc gì làm bèn soi gương vẽ mi, rồi Phạm Thiên Hảm thức dậy, chàng chống đầu nằm nghiêng xem ta họa mi, còn ở một bên ra ý kiến vớ vẩn, lúc thì nói ta vẽ cao quá rồi, lúc lại nói ta vẽ thấp quá rồi, làm ta bực mình cầm hộp đá than ném chàng. Chàng cũng không giận, đứng dậy thay triều phục, còn kì kèo ta phải tiễn chàng ra tới cửa, cuối cùng cũng chẳng biết tại sao, ta lại nhận lời chuẩn bị bữa sáng cho chàng, giờ thì tốt rồi, có người phải nhịn đói rồi.

Cảnh ngộ đời người đúng thật là quanh co khúc khuỷu, sớm hôm nay còn ảo não sao mình lại ngu ngốc đồng ý làm cơm sáng cho Phạm Thiên Hàm, giờ ta hận không thể lập tức một ngày ba bữa nấu xong đội gió đi van chàng nếm thử.

Nghĩ tới ăn cơm, bụng ta lại réo lên, nhìn bầu trời bên ngoài, có lẽ cũng tới giờ cơm tối rồi, không biết bữa tối trong phủ có những gì nữa? Nhịn không được nuốt ực một cái, đói quá, thật muốn có gì mà ăn, cho một quả quýt cũng được…

Đột nhiên cửa động vọng tới tiếng bụp, ta vội chạy ra xem.

Ở đây ta muốn kể một câu chuyện nhỏ, xưa xửa xừa xưa, có một người, tên là Diệp công, ông ta cực kỳ thích rồng, trong nhà nào điêu nào khắc tất thảy là rồng, đến một ngày ngài rồng thật biết đến, cảm thấy rất vinh hạnh, quyết định đi bái phỏng Diệp công một lần, nào ngờ Diệp công thấy đến rồng, sợ tới mức tè ra quần…

Mà ta lúc này bắt đầu cảm thấy, quả quýt từ trên trời rơi xuống đến nát hết ra đất này, thật khiến người ta rợn hết tóc gáy. Hơn nữa, lúc này ta mới nhớ lại đầu đuôi câu chuyện, vì sao kẻ thù đến tìm Tiêu Tử Vân và Đại sư huynh, cuối cùng bị quẳng vào sơn động lại là ta? Lẽ nào hắn tìm không thấy hai người họ liền trút giận lên ta? Nhưng trút giận thế này cũng chẳng quá là vô lý à? Còn vô lý hơn cả cái cha nợ con trả thiên kinh địa nghĩa kia.

Ta bên này còn đang bất bình gã đao sẹo không giảng đạo lý, bèn ngồi xếp bằng nơi cừa động, nhìn quả quýt bét be kia ngơ ngẩn.

Bỗng trên đầu vọng tới giọng đàn ông: “Này, quả quýt ấy là bữa tối của cô đấy.”

Ta giật nảy cả người, đã nát bét ra rồi, còn đòi ta ăn sao? Thật không có đạo đức…

“Này…cô định chết đói sao?” Rất lâu sau từ phía trên lại nói vọng xuống.

Ta ra khỏi cửa động ngửa đầu nhìn, gã đao sẹo kia đang nhoài người bên gờ, giương hai con mắt ra ngóng.

Ta hướng hắn vẫy vẫy tay, thương lượng nói: “Này này, chúng ta không oán không thù, có thể cho ta lên được không? Người nhà ta đang đợi ta về ăn cơm đó.”

Ta tự thấy lời này nói được bình thản nhưng lại ấm áp động lòng, chỉ mong gã ác nhân này còn có lương tri. thả ta đi về.

Hắn im lặng, ta cố gắng trợn to mắt lên, nhưng quá xa, ta thật sự không thấy rõ sắc mặt hắn.

Một lát sau, đã nghe hắn mềm giọng đáp: “Cô vẫn nên ăn chút đi, không ăn sẽ đói đó.”

Hắn vừa dứt lờ, lại bụm bụp ném xuống hơn chục quả quýt, ta vội trốn vào sơn động, chỉ nghe thấy tiếng hắn quanh quẩn bên vách núi: “Cô vẫn nên ăn chút đi….nên ăn chút đi…ăn chút đi…chút đi….đi…”

Ta thật sự cảm thấy, hắn cũng quan tâm ta ra trò.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play