Sáng sớm Phạm Thiên Hàm theo lệ thường tỉnh dậy sớm hơn ta, vỗ vỗ mặt ta kêu ta đứng lên đưa chàng ra phủ lên triều sớm. Ta nói gì cũng không chịu, ôm chăn chơi xấu nói ta mệt lắm.

Phạm Thiên Hàm làm bộ muốn kéo chăn của ta, ta bày cái vẻ lã chã chực khóc, mím môi nói: “Chàng mau vào triều đi, đừng chậm trễ nữa, khi nào về thiếp sẽ làm cơm sáng cho chàng, nấu cháo bí đỏ cho chàng.”

Chàng không tình nguyện bẹo mặt ta, “Ta về nhất định phải ăn.”

Ta vội vàng đáp ứng: “Nhất định rồi.”

Chàng vừa ra cửa, ta liền ôm chăn ngủ ngon lành. Cũng không biết là ngủ bao lâu, bị một tiếng quỷ hống của Bảo nhi bừng tỉnh.

Ta dụi mắt, nhìn Bảo nhi ở trước mặt gào lên đại quân bà dì lại xông tới nữa rồi, ta chỉ đành giãy dụa đứng lên, Bảo nhi thu xếp một chút giúp ta búi tóc lên, tóc ta bị quản chế trong tay nàng, ngồi bất động trước gương thật buồn chán, ta liền đảo tròn mắt nhìn xung quanh.

Ta dừng mắt trên cái bàn đặt giữa phòng, cuộn tranh mà tối qua Phạm Thiên Hàm tiện tay đặt lên đó, lần thứ hai nhìn thấy, ta đã bình tâm rồi, bèn phân phó Bảo nhi: “Bảo nhi, đem cuộn tranh trên bàn kia cho ta.”

Bảo nhi vươn tay cầm cuộn tranh, thân mình lung lay một cái, thiếu chút ngã, may mà nàng kịp thời lấy tay kia bắt lấy búi tóc của ta làm điểm tựa mới trụ lại thân mình đang bổ nhào xuống đất ấy.

Chân tóc ta bị kéo đến nhói cả lên, nhưng có thể miễn cho Bảo nhi bị thương, ta cam tâm tình nguyện, ta cam chi nhược tố, tự mình tạo nghiệt tự mình gánh.

Ta chậm rãi mở cuộn tranh ra, xem xét một lúc, chẳng hề có tí cảm xúc gì.

Cuối cùng không nhịn được ta hỏi Bảo nhi đằng sau: “Bảo nhi, em có thấy người phụ nữ trong bức tranh này quen mặt không?”

Bảo nhi liếc một cái, “Quả có chút quen mặt, ai vậy ạ?”

Ta đáp: “Người thiếp cha mà lần này cha muốn lấy, bảo là giống mẹ ta.”

Bảo nhi lúc này mới ngơi tay để chăm chú quan sát, cắn môi nói: “Hình như em biết là giống ai rồi…ài… tên đến bên miệng rồi mà…giống cái gì mà…gì mà…”

Ta sầm mặt, giơ giơ nắm đấm về phía nàng.

Nàng lập tức cười giả lả: “Đùa người thôi tiểu thư, tuy em không nhớ được dáng vẻ của phu nhân, nhưng cô gái trong bức họa này rõ ràng là bà ni cô trong bức vẽ tiểu ni cô tụng kinh treo trong từ đường của Vương phủ, chẳng qua là có mọc thêm tóc thôi.”

Bức vẽ tiểu ni cô mà nàng nói ấy là bức Huyền Trang tụng kinh mẹ ta vẽ lúc còn sống, nhưng mẹ ta nói Đường Tam Tạng kia vẽ quá tú khí, Bảo nhi từ nhỏ đã khăng khăng đó là tiểu ni cô không phải tiểu hòa thượng.

Nghe vậy ta cẩn thận xem lại, lấy ngón tay che đi tóc của cô gái đi, quả rất giống Đường Tam Tạng kia. Thật may là Bảo nhi có một đôi tiễn thủy thu mâu nhìn thấu vạn sự.

Ta nhất thời dở khóc dở cười, lão cha mập mạp của ta, có hai con mắt hạt đậu như rùa, cũng chẳng biết là có bị ghèn mắt che mất không nữa.

Sửa soạn hoàn tất, ta mang theo Bảo nhi và bức tranh, đi ra ngoài bình thản đối mặt với các dì.

Bọn họ vừa thấy ta đi ra, liền nhất tề gào lên, hồn qua còn có nước mắt, hôm nay chỉ còn gào khan, ta thấy mà đau lòng vô cùng, vội khuyên nhủ: “Các dì bớt giận, hôm nay lại có chuyện gì vậy?”

Dì tư là người ngừng hét đầu tiên, bà kéo kéo váy, lắc người một cái lại thành tiểu thư khuê các, bà nhỏ nhẹ khẽ khàng nói: “Thiển nhi, hôm qua con với lão gia rốt cuộc là thương lượng thế nào? Tại sao sáng nay cô gái đó lại vào cửa rồi?”

“Cái gì mà cô gái? Con tiểu tiện nhân ấy!” Dì lục mỉa một câu, lập tức theo sau là “Đúng là hồ ly tinh”, “Đĩ thõa”,”Con lẳng lơ”…của mấy bà.

Ta ngàn vạn cảm khái vội nhìn chung quanh tìm, may mà Khương Trăn không có mặt, không thì giải thích bằng này từ không giảm thọ của ta mới là lạ.

Nỗi căm tức của các bà dì một khi bị kích phát, ta cũng không xen mồm vào nổi, bèn kéo Bảo nhi ngồi xuống bậc thang, chống má nghe bọn họ biến đổi cách thức mắng ra những từ rất ư là sâu sắc.



Bảo nhi ghé vào bên tai ta nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, em cứ cảm thấy cái hoạt cảnh này quen quen.”

Ta che hai lỗ tai đang nhói lên vì một câu “Con kỹ nữ trộm chồng” the thé của dì lục, bình tĩnh đáp lại: “Lúc dì cửu vào cửa cũng như thế này đây.”

Bảo nhi bỗng ngộ ra, nói: “Chẳng trách em cảm thấy mấy từ mắng người này quen tai đến lạ, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Ta duỗi lưng một cái, vừa ngáp vừa nói: “Chờ thôi, đợi họ mắng mệt rồi lại tính sau.”

Nhưng là bọn họ còn chưa mắng mệt, Phạm Thiên Hàm đã hồi phủ, chàng vừa vào cửa liền trầm giọng gầm lên: “Có chuyện gì thế này!”

Chàng mặc trên mình triều phục kỳ lân màu tím, đầu đội triều quan, vừa lên giọng quát, tự dưng lại hơn mấy phần uy nghiêm so với bình thường, các dì bị chàng rống đến nỗi đứng im không dám động đậy.

Ta từ bậc thang bật lên, nhảy tới trước mặt chàng, túm ống áo chàng kéo sang bên, tranh công nói: “Thiếp xem cuộn tranh kia rồi, cô gái đó giống y Huyền Trang trong bức Huyền Trang tụng kinh treo trong từ đường nhà mẹ đẻ thiếp á.”

Chàng cong ngón tay gõ đầu ta một cái, nói: “Ta biết. Trước lúc thành thân với nàng cha có bảo ta đi bái tế mẹ nàn, lúc đó ông ấy cũng nói ta biết đó là do mẹ vẽ, ta đoán trừ phi mẹ cũng là người con gái gàn dở như nàng, còn thì sẽ không đem bản thân mình vẽ ra hòa thượng đâu.”

Ta ôm đầu trừng chàng, “Ngày mai thiếp xuất gia luôn, biến thành ni cô cho chàng xem.”

Chàng cười đáp: “Cái đó thì ta lại không lo, nếu nàng có thể chịu được những ngày không có thịt ăn ấy, ta cũng mừng.”

Ta mới chỉ tưởng tượng cái thế gian này nếu không có thịt lợn, thịt gà, thịt vịt, thịt bò, thịt dê, đã khổ sở đến muốn ứa lệ.

Bảo nhi ở bên cạnh hừ giọng: “Cô gia tiểu thư hãy khoan liếc mắt đưa tình, giải quyết cái đám trước mắt này đi đã.”

Chúng ta bấy giờ mới quay lại nhìn các dì, bọn họ vừa nãy bị Phạm Thiên Hàm quát một tiếng, vẫn duy trì tư thế ngây ra như phỗng một lúc lâu, ta lấy khuỷu tay thúc Phạm Thiên Hàm, nhỏ giọng nói: “Chàng đi nói chuyện với họ đi.”

Chàng cúi đầu nhìn ta: “Vậy còn nàng?”

Ta cười tít mắt nói: “Thiếp đi phòng bếp nấu cháo bí đỏ cho chàng.”

Nói xong không chờ chàng phản ứng, ta nhanh như chớp vọt đi.

Bước vào bếp, ta mới phát hiện trong phòng căn bản không có bí đỏ, hết đường xoay sở, Bảo nhi cũng lẻn xuống phòng bếp. Nàng biết tình hình sau liền gợi ý một chút cho ta, ta bỗng hiểu ra, cháo bí đỏ chẳng qua cũng là cắt miếng bí đỏ rồi hầm với gạo thành cháo, vậy bất cứ nguyên liệu nào cắt ra cũng có thể quẳng vào chung với gạo để nấu rồi, mà nói như thế, gạo quả thực là nguyên liệu tốt có thể thâu gom tất thảy.

Thế là ta tìm khoai sọ, khoai lang, củ từ, toàn bộ cắt khối, ném vào gạo hầm nhừ ra thành cháo.

Nồi cháo này càng đun càng quái dị, màu sắc có trắng trong hồng, có hồng trong tím, nhưng ngược lại trông cũng vui mừng ra phết. Mùi ngửi cũng cổ quái, mùi khoai sọ thêm khoai lang thêm củ từ mà lại giống mùi như nướng thứ gì đó vậy.

Nói thẳng ra, trước lúc bưng đi, chính ta cũng không nâng nổi dũng khí để mà nếm thử nữa.

Trong phủ đã trở lại yên tĩnh, Bảo nhi nói cô gia chỉ hai ba câu đã xua các phu nhân trở về phủ rồi, giờ chàng đang trong thư phòng duyệt văn thư.

Bảo nhi còn nói, bát cháo tiểu thư làm này, cô gia nếu mà nuốt vào, thì đó là ngài ấy đã có ý định cho người thủ tiếu rồi.

Mà ta đã đáp ứng với Phạm Thiên Hàm là làm bữa sáng cho chàng, thứ làm ra có không ra gì chăng nữa, cũng phải bê ra khoe một vòng, để tỏ rõ cái thành ý của ta.

Ta ở ngoài thư phòng khẽ gọi một tiếng rồi đẩy cửa vào, Phạm Thiên Hàm ngồi trước bàn, quay đầu nhìn ta một cái: “Sao mà ta lại ngửi thấy mùi tro cốt thế nhỉ?”

Ta trù trừ mấy bước, thong thả đi qua để bát cháo tới dưới mũi chàng, nói: “Là mùi của bát cháo này.”



Chàng cúi mắt liếc vài cái, khó tin hỏi: “Cháo bí đỏ màu tím?”

Ta cúi đầu, vừa vặn nhìn thấy chàng còn mặc triều phục sắc tím trên người, nhanh trí nói: “Lần này nấu là cháo khoai sọ, làm vậy là để xứng với triều phục màu tím của chàng hôm nay đấy.”

Phạm Thiên Hàm thở dài một tiếng khẽ khàng, rồi nói: “Phu nhân phí tâm rồi.”

Bạn xem người này đi, không vừa lòng thì không vừa lòng, nói cái gì mà phí tâm, rõ ràng là mỉa ta.

Ta nặng nề đặt bát lên bàn, nói: “Thiếp thấy chàng cũng không đói.”

Chàng một tay ôm ta vào lòng, một tay vẫn đang lật văn thư, miệng tùy tiện dỗ: “Coi kìa, lại ngang ngược nữa rồi, gần đây nàng càng lúc càng khó hầu hạ đó.”

Ta vươn tay cầm bát cháo, múc một thìa cháo đặc quánh đưa đến bên miệng chàng, ngoài cười trong không cười nói: “Làm vợ phải hầu hạ chàng mới đúng, đâu dám để chàng hầu hạ.”

Chàng không kịp trốn, chỉ đành ngậm một miếng, nuốt xong nói: “Đây quả thực là một miếng cháo ngũ vị tạp trần.”

Ta đã đạt thành mục đích, cũng không bức bách chàng nuốt thứ cháo ghê tởm đó nữa, vòng tay quanh cổ chàng hỏi: “Chàng làm thế nào mà đẩy các dì về được vậy?”

Chàng bưng chén trà trên bàn lên, súc miệng rồi mới nói: “Ta bảo họ trở về đưa cha với bà dì tân nhiệm đi hảo hảo thưởng thức bức họa trong từ đường đi.”

Ta chậc chậc một tiếng tỏ vẻ bất mãn với đáp án này, nới vòng tay quanh cổ chàng ra, chuẩn bị quay về nhà ngoại xem kịch.

Chàng lại không cho, cứ bắt ta đi làm cháo bí đỏ cho chàng, ta đương nhiên không chịu. Chàng bèn kéo ta ngồi lên đùi chàng, cũng không để ý ta, bắt đầu chuyên tâm xem công văn.

Ta nằm trong lòng chàng thấy không có gì thú vị, bèn lấy móng tay đi khảy khảy con kỳ lân trên triều phục của chàng, móc ra sợi chỉ trắng trên mắt kỳ lân, dùng lực kéo một cái, kỳ lân liền thành mù dở.

Phạm Thiên Hàm cúi đầu nhìn ta, nói: “Nàng gỡ ra thì nàng phụ trách sửa lại đấy.”

Ta cũng không chịu uy hiếp, ta thủ hạ có tú hoa đại tướng Khương Trăn, thanh minh thượng hà đồ cô ấy còn thêu ra được, huống gì có mỗi con mắt kỳ lân này. Chẳng là thứ thêu thùa này khảy mãi cũng ngán, buồn chán quá bèn gối lên vai Phạm Thiên Hàm đánh một giấc.

Vốn đã mơ mơ màng màng sắp ngủ rồi, đầu lại trượt xuống khỏi vai chàng, vừa vặn đập vào lưng ghế, đau đến ứa lệ.

Phạm Thiên Hàm không kịp gác bút trong tay đã tới đỡ ta, thế là trong lúc hỗn loạn, đầu bút mềm quẹt mạnh lên mặt ta.

Ta chỉ cảm thấy trên mặt có một đường ẩm ướt, bàn tay đang ôm đầu sờ xuống mặt, vậy là lại một tay đầy mực.

Phạm Thiên Hàm ngớ ra, chân mày vốn đang nhăn nhó bỗng giãn ra, rồi cười phá lên.

Ta bị đập đầu, lại bị vẽ cả mặt cả tay, con người trước mặt này lại còn cười ngất không thôi, giận đến ngứa răng, hận không thể thấy cổ họng ngọt lên, phun mấy bát máu ra hù chàng một chặp. Chỉ tiếc cái cổ họng này nói gì cũng không chịu ngọt, cho nên ta chỉ đành bất đắc dĩ giơ bàn tay đầy mực ướt lên, thản nhiên vỗ lên khuôn mặt đang cười híp mắt của Phạm Thiên Hàm, một hình năm ngón không được hoàn chỉnh lắm cứ thế chình ình trên mặt.

Nụ cười của chàng đông cứng trên môi, giơ bút định quẹt lên mặt ta.

Ta nhảy xuống khỏi đùi chàng, vừa chạy vừa ra lời hay khuyên nhủ: “Chàng đường đường là đại tướng quân, sao lại trẻ con thế chứ…”

Chạy không được mấy bước, đã bị chàng bắt được.

Chàng nâng bút muốn vẽ lên, ta vừa liều chết vùng vẫy vừa nói lý với chàng: “Đại nhân,có cái gọi là oan oan tương báo đến lúc nào, việc cũ biết bao nhiêu…”

Nói được một nửa, trên mặt đã ươn ướt, tên Phạm tiểu nhân này lại vẽ lên mặt ta rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play