Tiền tuyến thỉnh thoảng truyền về tin tức của Phạm Thiên Hàm, nghe nói chàng dẫn binh đánh đâu thắng đó, một hồi là trận đại thắng này, một hồi là trận đại thắng kia, nghiễm nhiên là đại anh hùng của nước nhà.
Hoàng đế long nhan đại duyệt, ban thưởng cho phủ Trạng nguyên không ít đồ trân quý, ban tên cho phủ Trạng nguyên là phủ Tướng quân, còn ban cho ta cái danh nhất phẩm phu nhân, lúc ta tiếp chỉ cũng không sung sướng là bao, thứ nhất là ta không hiểu nhất phẩm phu nhân rốt cuộc là cái thứ gì; hai là công lớn thì trách nhiệm càng nặng, Phạm Thiên Hàm của ta không cần làm anh hùng, Phạm Thiên Hàm của ta chỉ cần bình an trở về là tốt rồi.
~
Những ngày có Phạm Thiên Hàm và ngày không có Phạm Thiên Hàm, thật khác nhau. Tựa như khi ta còn chưa nhặt được Bảo nhi, ta vẫn chưa biết thế nào gọi là cô đơn, một mình ở trong viện, cũng có thể chơi đùa đến đầy mồ hôi; mà sau khi có Bảo nhi, bất kể là đi đâu, ta cũng phải đưa nàng theo.
Phạm Thiên Hàm đã đi bảy tháng hai mươi sáu ngày, ta cũng sắp không nhớ nổi mặt chàng nữa rồi.
~
Tháng Nhâm Thìn, ngày Đinh Mão.
Đại hung.
Kỵ: Xuất hành cưới gả.
Hợp: Mọi sự đều không hợp.
Ta ngồi thêu vịt trời trong phòng tân hôn của ta và Phạm Thiên Hàm, ta định thêu một đôi vịt trời lên túi tiền, nhưng thêu ra cứ luôn đan xen giữa vịt trời với uyên ương, thật là làm khó người ta mà.
Lý tổng quản dẫn theo một người vào cửa. Người đó nói, Phạm Thiên Hàm bị người ám toán, thân trúng kỳ độc, nguy ở sớm tối.
Người tới báo là phó tướng của Phạm Thiên Hàm, họ Tiêu, hắn nói Phạm Thiên Hàm vì cứu hắn mới bị người ta ám toán, hắn nói tội hắn đáng muôn chết, hắn quỳ trên đất, bụi bẩn đầy mặt, lệ rơi đầy mặt.
Ta rất bình tĩnh, kêu vị phó tướng đang quỳ trên đất đứng dậy, nói: “Tiêu phó tướng, Phạm Thiên Hàm còn chưa chết, ngươi khóc cái gì?”
Quay đầu phân phó Bảo nhi đang đứng phía sau ta thu thập quần áo, chuẩn bị phí đi đường lương khô, rồi quay ra phân phó Lý tổng quản đứng bên cạnh mang Tiêu tướng đi thu dọn nghỉ ngơi một lát.
Chân tay Bảo nhi chờ ngàn năm dùng một hồi, nhanh nhẹn lưu loát, không tới nửa canh giờ, nàng đã vác hai túi đồ đứng trước mặt ta, khóc lóc nói: “Tiểu thư, người thả tay ra đi, kim đâm sâu đến vậy rồi kìa.”
Ta cúi đầu xòe bàn tay ra, cái kim này đâm vào tự lúc nào vậy?
Ta nhổ kim ra, máu từ lỗ kim nho nhỏ rớm ra ngoài.
Ta tiện tay bôi vào mảnh lụa trắng, cười nói: “Ta còn tưởng gần đây kỹ năng thêu thùa của ta có tiến bộ chứ, lại còn tự đâm vào mình nữa.”
Bảo nhi cắn môi, bộ dạng muốn nói lại thôi y hệt như một cái bánh bao oan ức.
Ta đứng dậy, hỏi: “Túi đồ nào là của ta?”
Bảo nhi chỉ vào túi bên vai trái.
Ta đưa tay cầm về, xách lên vai, nói: “Kêu Lý tổng quản mau chống chuẩn bị hai con ngựa.”
Trước cửa phủ, Bảo nhi kéo ống tay áo ta nói: “Tiểu thư, em không biết cưỡi ngựa.”
Ta vỗ vỗ vai nàng, nói: “Con ngựa này không phải chuẩn bị cho em, là chuẩn bị cho Tiêu phó tướng.”
Bảo nhi hỏi: “Vậy em cưỡi chung một con với tiểu thư ạ?”
Ta lắc đầu nói: “Thời gian gấp rút, ta không kịp tới tạm biệt cha mẹ nữa, em thay ta đi nói với họ đi, em ở phủ chờ ta về, nếu chán quá, thì đi hẹn hò với Liễu Quý Đông là được, nhưng trước khi ta về không cho phép thành thân với hắn.”
Bảo nhi hai mắt đẫm lệ, dặn ta phải ăn cơm, ngủ nghỉ, mặc quần áo.
Ta cố hết sức trấn an nàng, qua khóe mắt thấy Tiêu phó tướng từ cửa lớn đi ra, bèn vỗ vai Bảo nhi lần nữa, rồi xoay người leo lên ngựa.
~
Nhân gian tháng sáu, cho dù là đi xuyên qua rừng cây, vẫn nóng.
Ta và Tiêu phó tướng ngựa không dừng vó, chạy trên đường suốt hai ngày, nắng mặt trời chói chang làm mắt ta cứ hoa cả lên.
Tiêu phó tướng nhiều lần dừng lại bảo ta nghỉ đều bị ta cự tuyệt, ta không mệt, thật sự không mệt, ta chỉ thấy choáng thôi. Nhưng ta phải nhanh một chút, ta sợ khi ta còn chưa chạy tới nơi Phạm Thiên Hàm đã khỏe rồi, nếu vậy thì ta không thể thấy được bộ dạng hấp hối thoi thóp của chàng rồi, vậy thì sau này ta lấy cái gì để cười nhạo chàng chứ.
Tiêu phó tướng từ trên ngựa nhảy xuống, quỳ một gối trước ngựa của ta, nói: “Phu nhân, nếu cứ tiếp tục như vậy thì người không duy trì tới biên cương được đâu.”
Ta cắn răng một cái, nói: “Nếu ngươi mệt, thì nghỉ ngơi một lát, nghỉ đủ rồi thì đuổi theo.”
Dứt lời, ta giục ngựa định vòng qua hắn, chớp mắt một cái hắn lại quỳ trước ngựa ta, chắn đường ta.
Hắn khuyên: “Tướng quân sẽ không hi vọng thấy bộ dạng phu nhân như thế này đâu.”
Ta nói từng chữ từng câu: “Ta nói lại lần nữa, tránh, ra!”
Hắn vẫn không nhúc nhích.
Ta vung roi lên làm bộ quất về phía hắn, hắn vẫn giữ tư thế không né không tránh. Ta bất đắc dĩ, đành thở dài nói lý với hắn: “Tiêu phó tướng, ta mệt tự nhiên sẽ nghỉ, giờ ta còn chưa mệt.”
Tiêu phó tướng vẫn chắn trước ngựa của ta không dời, nói: “Nếu phu nhân không nghỉ một lát, thứ mạt tướng không thể dẫn đường cho phu nhân được.”
Ta nhìn xuống hắn, hắn không kiêu không nịnh ngửa đầu nhìn ta, khuôn mặt ngăm đen kiên nghị.
Rốt cuộc ta không địch lại sự cố chấp của hắn, để hắn tìm một chỗ râm mát dừng lại uống nước.
Dựa vào thân cây, ta uống mấy ngụm nước mà Tiêu phó tướng lấy về, gió uể oải nhấc lá cây đánh vào lá cây, mí mắt ta bỗng nặng trĩu.
Lúc mơ hồ ta chỉ nghe giọng nói của Tiêu phó tướng từ nơi xa xôi truyền tới, phu nhân, người đã không ngủ cả một đêm rồi, trước nghỉ ngơi đi.
Mẹ nó, lại dám hạ dược ta, cái con rùa đen này.
~
“Thanh Thiển, ngủ ở đây sẽ bị lạnh đấy, Thanh Thiển.”
Ta từ từ mở mắt ra, Phạm Thiên Hàm đang cúi người cười với ta.
Ta dùng sức chớp mắt, nói: “Thiên Hàm, đây là mơ ư?”
Chàng vén món tóc rủ trước mắt ta lên, cười nói: “Sao nàng lại tới đây? Trên đường vất vả rồi?”
Ta nghe vậy mới thấy thật uất ức, thút tha thút thít bật khóc, nói: “Ta tưởng chàng sắp chết rồi.”
Chàng nhẹ nhàng cười, ôm ta vào lòng, khẽ vỗ lưng ta an ủi: “Đang êm đẹp sao mà chết được, ta không phải đang khỏe mạnh đây sao, nàng lại nghĩ lung tung rồi?”
Ta đang muốn cãi lại, chàng bỗng thả ta ra, cười nói: “Thanh Thiển, chẳng phải nàng không muốn nói chuyện với ta à?”
Ta thật tủi thân, vào lúc này mà chàng còn muốn tính sổ với ta, người kiểu gì vậy.
Chàng bỗng thu lại nụ cười, nói: “Vương Thanh Thiển, chẳng phải kêu ta đưa cô hưu thư à, còn tới tìm ta làm gì?”
Nói xong bỗng quay người bỏ đi, ta bị dọa đến đổ mồ hôi khắp người, bò dậy vừa khóc vừa đuổi theo sau chàng, chàng càng đi càng nhanh, ta vấp ngã, chàng dừng bước quay đầu nhìn ta một cái, nói: “Đừng đi theo nữa.”
Trong rừng bỗng nổi sương mù, không còn thấy Phạm THiên Hàm nữa.
Lúc ta tỉnh lại thì trời đã tối đen, trước mắt không có sương mù, cũng không có PHạm Thiên Hàm.
Tiêu phó tướng đang nướng gì đó trên đống lửa, tỏa ra mùi thịt nồng nàn.
Bụng ta không tiền đồ kêu ọc ọc một tiếng, ta duỗi chân duỗi tay một cái. Tiêu phó tướng nhìn về phía ta, hắn toét miệng cười, trong bóng tối hàm răng trắng sáng lóe lên.
Ta vốn định nổi cáu lên, nhưng thấy hắn cười thuần phác đến vậy, ngẫm lại một đường đã thêm bao phiền phức cho hắn, cũng không tiện so đo chuyện hạ dược với hắn, vì vậy mở lời: “Đã là giờ nào rồi?”
Tiêu phó tướng ngẩng đầu nhìn trời, nói: “Tầm giờ Tuất, phu nhân đói chưa? Chúng ta ăn chút đồ là có thể lên đường tiếp, nếu cước trình nhanh thì trước khi trời sáng có lẽ có thể ra khỏi khu rừng này.
Ta nghe hắn thu xếp ổn thỏa cả rồi, bèn gật đầu, hỏi: “Ngươi nướng thịt gì vậy, thơm quá.”
Hắn cười ha ha, nói: “Thịt thỏ, rất nhanh là có thể ăn được.”
Ta cũng không nói nữa, im lặng nghĩ lại giấc mộng vừa nãy, bình tĩnh mà sợ hãi.
Tiêu phó tướng đưa một cái đùi thỏ tới trước mặt ta, nói: “Phu nhân, nếm thử xem.”
Ta cầm lấy cắn hai miếng, thịt này ngửi mùi thì thơm, kỳ thực ăn vào lại nhạt nhẽo vô vị, lại còn có mùi gỗ, cực kỳ khó ăn.
Tiêu phó tướng cũng ăn vài miếng rồi nói: “Phu nhân, người ít nhiều cũng ăn một ít đi, ra khỏi rừng mới có thể tìm được chỗ nghỉ trọ, đến lúc đó là có ăn. Không thì ăn với nước, so ra thì mùi vị đỡ kỳ quái hơn thế này.”
Ta nhìn hắn đưa nước sang, do dự một chốc mới nhận.
Tiêu phó tướng gãi đầu, có vẻ rất áy náy, nói: “Mạt tướng đáng chết, không nên hạ dược phu nhân, tới trong quân ta sẽ bẩm báo tướng quân, nhận quân pháp trừng trị.”
Ta uống miếng nước, nói: “Đó là đương nhiên, nếu ngươi lại hạ dược ta nữa, ta kêu tướng quân tru cửu tộc của nhà ngươi.”
Hắn bắt đầu hoảng lên, cuống quít nói: “Mạt tướng không dám, mạt tướng không dám.”
Không dám thì tốt, không dọa ngươi, ngươi còn tưởng bà đây dễ ăn hiếp.
~
Trước hừng đông chúng ta quả nhiên đã ra khỏi khu rừng, lại đi thêm hai, ba dặm mới đến một khách sạn, ta nhìn đôi mắt đỏ lừ của Tiêu phó tướng, có chút không nỡ, hắn phong trần mệt mỏi tới báo tin rồi lại lập tức lên đường cùng ta, với cái sự chất phác của hắn, lúc ta ngủ trong rừng thì hắn nhất định là trợn to mắt trông chừng cho ta, tính như thế, hắn ít nhất đã không chợp mắt ba, bốn ngày rồi.
Ta ghìm cương ngựa, nói với Tiêu phó tướng: “Chúng ta ở lại đây nghỉ ngơi một buổi sáng đi.”
Tiêu phó tướng không dị nghị gì, xuống ngựa đi thu xếp, chúng ta ăn một bữa cơm nóng hổi, sau đó tự lên phòng nghỉ tạm.
Ta mặc nguyên quần áo nằm trên giường khách sạn, lại không dám nhắm mắt, sợ Phạm Thiên Hàm lại vào trong mộng dọa ta, chàng đúng là đồ đáng ghét, cả trong mơ cũng ức hiếp ta như thế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT