Vụ án của Tiêu Tử Vân cuối cùng trở thành vụ công án không đầu, Phạm Thiên Hàm tra xét một tháng rồi chuyển án sang cho quan phủ, quan phủ đem treo nó lên thật cao. Ta chỉ có thể nói là cơn gió bên gối tối hôm đó của ta vòng vèo một hồi bên ngoài, thổi qua dương liễu, thổi tung khói bếp, thổi hồng ráng chiều, thổi xanh hồ nước, cuối cùng thổi vào trong tai Phạm Thiên Hàm.
Sau cái lần ta đánh hôn mê Lý tổng quản, Phạm Thiên Hàm đã định ra quy củ — ta ra ngoài đều phải báo trước với anh ta, khí đó ta thấy Lý tổng quản nghoẹo đầu gẩy bàn tính còn vểnh tai lên nghe trộm, bỗng thấy nên cho ông ta công bằng, bèn đáp ứng.
Nhưng Phạm Thiên Hàm thường xuyên vắng nhà, khi ta muốn ra ngoài thì toàn không tìm được anh ta, lâu rồi thì đành cam chịu, nằm dài trong phủ chờ thối rữa.
Ngày đó ta buồn chán vô cùng, cùng Bảo nhi làm một cái ná, ở trong sân bắn chim chơi. Nhưng mà nói, ta bắn phát nào chuẩn phát nấy, không tới nửa canh giờ, đã hốt được ba con chim. Bảo nhi xách tới một cái lồng lớn, bắt chúng nó vào đó. Hai chúng ta cùng ngồi xổm chung quanh lồng nhìn ba con chim kia đập cánh đụng nhau phành phạch.
Bảo nhi đột nhiên có cảm mà phát: “Tiểu thư, sao em thấy chúng ta cũng giống như những con chim trong lồng này, không có tự do? Chi bằng thả chúng nó đi nhé?”
Nàng một câu đâm trúng chỗ yếu của ta, lòng ta nhất thời xót xa, hận không thể lã chã hai hàng nước mắt.
Ta oán trời trách đất với mấy chú chim một chặp, cuối cùng kết thúc bằng câu “Ta thả cho chúng mày tự do”, đang định đưa tay ra mở lồng, Bảo nhi lại ngăn ta, nàng thùm thụp chạy đi tìm bút mực, luồn bút vào trong lồng bẹp bẹp, tô đen đuôi của ba con chim, rồi vỗ vỗ tay nói: “Được rồi tiểu thư, người thả chúng nó đi.”
Ta thành kính mở lồng, chim nhỏ vui sướng vút bay đi.
Bảo nhi nhìn chim nhỏ bay lên trời cao, vẻ mặt tường hòa đến vậy. Ta vì sự thiện lương của Bảo nhi mà cảm động, tán thưởng nói: “Bảo nhi, lần tới nếu có duyên gặp chim nhỏ có đuôi đen, thì đó chính là do em phóng sinh đó.”
Bảo nhi lơ đãng vuốt ve cái ná trong tay, một hồi lâu sau mới trả lời ta: “Không phải đâu tiểu thư, mưa một cái là vết mực trên đuôi sẽ trôi hết thôi.”
Ta rất là khó hiểu, truy hỏi: “Vậy sao em còn bôi đen chúng nó?”
Bảo nhi cười híp mắt, đem cái ná nhét vào tay ta, nói: “Tiểu thư người bắn lại đi, em muốn xem thử cơ hội bắn trúng lại cùng một con có lớn không. Tiểu thư tiểu thư, chúng ta bắn được con nào thì vẽ ký hiệu lên, lại thả ra, rồi lại bắn lại thả, thả rồi lại bắn, cứ thế lặp đi lặp lại, liệu có con nào xui xẻo bị bắn rơi rất nhiều lần không nhỉ?”
Nếu ta là chim nhỏ nhất định sẽ đào tổ phần của Bảo nhi lên, đào rồi lấp, lấp rồi đào, đào đào lấp lấp, lấp lấp đào đào.
Bảo nhi cầm ná trái một phát, phải một phát, giết đến đỏ cả mắt, ta ở bên cắn hạt dưa, chậc chậc cảm thán ôi sinh linh đồ thán.
“Bảo nhi, ngày thường vi sư dạy con ra sao?” Một giọng nói trầm hậu từ trên cây truyền tới, “Trời cao có đức hiếu sinh, cho dù là chim chóc, nó cũng có chim bố mẹ sinh thành nuôi nấng.”
Sư phụ từ trên cây nhảy xuống, cười hà hà nói: “Sao, có nhớ sư phụ không?”
Ta nhìn vết đỏ khả nghi trên trán sư phụ, cười hỏi: “Sư phụ, với trình độ võ học của lão nhân gia ngài, sẽ không bị đạn ná của Bảo nhi bắn trúng đấy chứ?”
Sư phụ khụ một tiếng, quát: “Đừng có nói xàm, lần này ta tới là chuyện nghiêm túc đó, không được ngắt lời.”
Cuộc đời của sư phụ, ngoại trừ làm to bụng của mẹ Tiêu Tử Vân ra, còn có chuyện nghiêm túc gì cho cam?
Sư phụ ôm quyền nói: “Ta tới để cảm ơn, lần này Tiêu Tử Vân có thể thoát một kiếp, đều là nhờ con giúp đỡ.”
Ta cũng ôm quyền nói: “Đâu có đâu có, trời cao có đức hiếu sinh đó mà.”
Sư phụ vui mừng gật đầu, nói: “Không uổng vi sư ngày thường cần mẫn dạy bảo con, được rồi, chuyện chính đã nói xong.”
Ông ấy bắt đầu hưng phấn khoa tay múa chân: “Vi sư nói cho con một tin cực cực vui. Ngày hôm qua ta nghe bằng hữu trên đường nói, khẩu quyết tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển kỳ thật là ‘Muốn luyện công, trước tự cung; không tự cung, cũng có thể luyện công’, vi sư quyết định từ mai bắt đầu bế quan tu luyện, khoảng chừng ba tháng, trong ba tháng này, chớ có tới quấy rầy ta.”
Ai muốn tới quầy rầy ông ấy chứ, ngay cả chỗ trú chân của ổng ta cũng chẳng biết nữa là.
Ta hắt nước lạnh: “Sư phụ, người xác định là ‘Không tự cung, cũng có thể luyện công’? Tại sao con lại nghe được là ‘Không luyện công, cũng có thể tự cung’?”
Sắc mặt sư phụ trắng bệch ra, đang định nói gì đó, một tiếng “Thanh Thiển” đã chặn họng ông ấy.
Ba chúng ta cùng lúc quay đầu lại nhìn, Phạm Thiên Hàm đang đi về phía này.
Con người này thật biết chọn thời điểm mấu chốt để xuất hiện.
Ta dòm sang sư phụ, sư phụ liếc Bảo nhi, Bảo nhi lại nhìn ta, ta nặn ra nụ cười, nói: “Cha của Bảo nhi, tới thăm Bảo nhi ấy mà. Hôm nay không cần lên triều sao?”
“Không cần.” Phạm Thiên Hàm ôm quyền nói với sư phụ: “Tại hạ Phạm Thiên Hàm, dám hỏi đại danh của tiền bối?”
“Cổ…”
“Tên cổ quái lắm, không nói cũng được.” Ta vội vàng chen ngang, “Cha Bảo, ông vừa mới nói trong nhà mua thịt chưa thái, mau về thái đi mau về thái đi.”
Bảo nhi rất linh hoạt nói hùa theo: “Phải đó, cha, mau về thái thịt, thái xong rồi lại trở lại thăm con.”
Sư phụ giật giật khóe miệng, nói: “Cáo từ.”
Ông ấy vụt một cái vượt nóc băng tường đi mất.
Phạm Thiên Hàm dùng ánh mắt nghiền ngẫm quan sát ta và Bảo nhi.
Con mắt của Bảo nhi liếc trái liếc phải, vẫy vẫy tay với bóng lưng xa xa của sư phụ, ấp úng nói: “Cha, đi từ từ thôi, phải thường tới thăm con nhé.”
Phạm Thiên Hàm nghiêng đầu nhìn ta, mày hơi nhướng, mắt ngậm cười.
Ta sờ sờ cổ, cười với anh ta.
Anh ta đưa tay xoa đầu ta, nói: “Cha Bảo nhi quả là tuyệt thế cao nhân.”
Ta vội vội vàng vàng gật đầu, “Đúng vậy.”
Anh ta lại nói: “Ta đi nha môn làm việc, nàng có đi cùng không?”
“Đi!” “Đi!” Ta và Bảo nhi hai miệng một lời nói.
Phạm Thiên Hàm liếc nàng một cái, lạnh lùng nói: “Ngươi không được đi.”
Bảo nhi dám giận nhưng không dám nói, đau khổ nhìn ta.
Ta lên tiếng xin xỏ: “Cho Bảo nhi đi đi mà, vì sao không cho em ấy đi?”
Anh ta lạnh lùng nói: “Cha cô ta thái thịt xong không chừng sẽ quay lại thăm mà.”
Đoong…
Khiêng đá, tự đập vào chân mình rồi?
Dọc đường, Phạm Thiên Hàm mua cho ta tượng đất nặn, cây trâm, bánh bao hấp, còn có một quyển sách tên là 《Liêu trai chí dị 》.
Khi ta và Phạm Thiên Hàm ở trên công đường chờ tri phủ địa nhân, đứng dưới tấm biển “Minh kính cao huyền”* ta thử dò hỏi anh ta: “Huynh cảm thấy cha của Bảo nhi…”
*Gương sáng treo cao
Anh ta bày ra cái vẻ xin lắng tai nghe.
Ta cân nhắc mãi không ra được từ nào thích hợp, đành chán nản nói: “Cha nàng có phải tuấn tú hơn cha ta không?”
Phạm Thiên Hàm ngẩn ra, chầm chầm cong khóe miệng lên, hơi mỉm cười, cười toe, cuối cùng biến thành ôm bụng cười ha hả.
Ta nhìn dáng vẻ anh ta cười sung sướng không biết phải làm sao, mất hứng hỏi: “Huynh đã biết rồi phải không?”
Phạm Thiên Hàm cười không ngừng được, “Ha ha…nàng…muốn ta…ha ha…không biết….ha ha… thì ta… không biết….ha…”
Ta trừng mắt nhìn anh ta, trừng cho đến lúc anh ta nín cười.
Anh ta chỉnh lại áo mũ,
Ánh mắt lóe lên, nghiêm mặt nói: “Nếu phu nhân không muốn cho vi phu biết, vi phu tự nhiên là không biết. Ta chỉ mong có ngày, nàng và ta có thể khắng khít như một đôi phu thê bình thường, phu nhân thấy thế nào?”
Những lời ân ái mà ta may mắn được nghe thấy trong đời này không có nhiều, cho nên thường sẽ hiểu nhầm và tự mình đa tình. Giờ ta cũng đang tự mình đa tình mà bắt đầu thấy không được tự nhiên, liếc sang trái ngó sang phải, phát hiện bên ngoài còn có một kẻ béo phệ còn hơn cả cha ta, đang lung la lung lay đi về phía công đường. Ta vội vàng nói với Phạm Thiên Hàm: “Tri phủ đại nhân tới rồi, hai người bàn chính sự, ta tránh đi trước đã.”
Vậy là ta bỏ chạy trối chết, suýt nữa đụng lật cả tri phủ đại nhân, may mà thân mình ông ta ta tứ bình bát ổn, hai chân dạng ra, tạo thành thế trung bình tấn vô cùng chắc chắn, còn nói: “Ở đâu ra một tiểu cô nương hấp tấp thế này?”
Ta bị phản lực, loạng choạng lùi lại mấy bước, nghe thấy Phạm Thiên Hàm cười to ở phía trong công đường.
Ngươi cười đi, cười rụng cả răng luôn đi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT