Lúc nhận được điện thoại của Tịch Tây Lăng Mộc Phong đã cơm nước xong xuôi, một người ngồi ở trên ghế sa lon híp mắt nhìn ra bên ngoài cũng không biết suy nghĩ cái gì, nghĩ đến thất thần.

Điện thoại đặt ở trên bàn trà vang lên, hắn bình tĩnh liếc một cái, bên trên hiển thị danh tự lại để cho hắn ngoài ý muốn, cánh môi nhếch lên, “Làm sao vậy?”

Tịch Tây ở bên kia trầm mặc một chút, ấp úng nửa ngày mới nói: “Tôi, tôi muốn mang người tới ký túc xá… Anh, anh cảm thấy như thế nào?”

Lăng Mộc Phong nắm chặt điện thoại, khóe môi câu lên, không để lại dấu vết mà nói: “Đây là ký túc xá của cậu, phòng của cậu, tại sao phải hỏi tôi?”

“Ah!” Bị Lăng Mộc Phong hỏi khiến ngực cậu nhảy dựng, hô hấp cứng lại, Tịch Tây đầu óc ông ông nghĩ đến lời nói của Lăng Mộc Phong cảm thấy não nhũn thành bột, sau đó lung tung ấn nút kết thúc trò chuyện.

Đến cùng là chuyện gì xảy ra… chính mình… giống như càng ngày càng kỳ quái rồi…

Ngơ ngác nhìn điện thoại trong tay, cậu đang nghĩ lại lời nói của Lăng Mộc Phong. Đúng vậy a, đó là ký túc xá của mình, địa bàn của mình, muốn đem người nào về ký túc xá là chuyện của mình, mình tại sao phải hỏi ý kiến Lăng Mộc Phong? Vì cái gì?

Vỗ vỗ đầu mình, Tịch Tây trên mặt tràn đầy ảo não buồn khổ, thầm nghĩ chính mình đoạn thời gian này có phải bị Lăng Mộc Phong đồng hóa rồi không, vừa rồi làm sao lại toát ra ý nghĩ hỏi hắn? Bất quá, hắn cũng không cần trả lời như vậy a, hắn đáp lại một câu tùy cậu cũng được, không được cũng thế, nhất định phải nói một câu như vậy sao, ý đồ muốn cậu tâm tình nhộn nhạo phải không!

Đúng vậy a, cậu ở ký túc xá của cậu cần gì phải khách khí, muốn mang cái gì đến thì mang, cho nên hắn mới nói như vậy…

Đúng, nhất định là như vậy!

Bất quá… Nhớ tới hành vi cường thế của Lăng Mộc Phong trước kia cùng vừa rồi, Tịch Tây có chút nghẹn uất oán thầm nguyên lai anh còn biết đó là ký túc xá của tôi, nhìn cái động tác đứng ở cửa thay giày của anh có bao nhiêu mùi vị chủ nhân ah, người không biết thật đúng là cho rằng hắn mới đích thực là nhân vật chính của ngôi nhà!

Bất quá, Tịch Tây có thể nghĩ đến đoạn này cũng không muốn nghĩ nữa, người ta Lăng thủ trưởng đi dép lê vẫn là cậu đây giúp người ta mua, điều này có thể trách ai được!

“Anh trai, anh làm sao vậy?” Thấy Tịch Tây đối với điện thoại tễ mi lộng nhãn, Cố Tiểu Bắc đôi mắt sáng hiếu kỳ nhìn cậu.

Tịch Tây hoàn hồn, cười nhẹ, “Không có gì.”

“Nha.” Cố Tiểu Bắc rất tín nhiệm lộ ra răng nanh nở nụ cười, nghĩ đến cái gì hoa chân múa tay vui vẻ nói: “Bất quá điện thoại của anh trai thật nhỏ ah, điện thoại của tôi rất lớn.”

Tịch Tây nhìn điện thoại trong tay không đến 2000 khối (Khoảng 1tr500 VND), không để ý lắm nói: “Thật sao, điện thoại có thể sử dụng là tốt rồi.”

“Có thể chơi trò chơi không?” Cố Tiểu Bắc nháy mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của cậu, vẻ mặt chờ mong.

Cố Tiểu Bắc bộ dáng như một con mèo nhỏ ngơ ngác thoáng chốc làm cho người ta thương, Tịch Tây thấy vậy nhịn không được, vươn tay sờ lên đầu của nó, “Điện thoại của anh trai không có trò chơi, điện thoại tiểu Bắc có?”

“Ân, có Plant vs. Zombie, có Fruit Ninja, có Castle Escape,…” Cố Tiểu Bắc bẻ ngón tay đếm từng cái từng cái, Tịch Tây nghe những cái tên quen thuộc, sắc mặt có chút quái dị nhìn Cố Tiểu Bắc vẻ mặt hồn nhiên, đây đến cùng là người nào?

Giọng điệu hoàn toàn không phải tiếng phổ thông mà nồng đậm âm điệu ngoại tỉnh, còn có nó nói là đi kiếm tiền cho ông nội xây nhà. Nhưng là, không phải cậu xem thường nó đâu, mà cái bộ dạng kia có thể làm được việc gì kiếm tiền chứ, không bị bán đi lừa cũng không tệ rồi. Nhưng là… quần áo trên người nó lại cực kỳ tốt, nghe nó nói dùng di động chơi trò chơi thì cái điện thoại kia có lẽ cũng không rẻ… Đây rốt cuộc là cùng khổ thiếu niên hay là thủy tinh thiếu gia ah?

“Anh trai, tôi cảm thấy Plans vs Zombie chơi tốt nhất rồi, lão bản đều không có chơi giỏi như tôi đâu, hắn luôn thua tôi đấy.” Cố Tiểu Bắc nghĩ đến cái gì cong lên khoé miệng, một bộ hờn dỗi nhưng lại hào hứng, “Hơn nữa tôi cũng có thi đấu cùng mấy người trên mạng, bọn họ đều không có chơi giỏi như tôi đâu…”

Tịch Tây líu lưỡi, nhìn về phía Cố Tiểu Bắc ánh mắt càng nhìn càng cổ quái.

Vô luận là cùng khổ thiếu niên hay là thủy tinh thiếu niên, chính là cổ quái thiếu niên, Tịch Tây cuối cùng vẫn là đem thiếu niên này mang về ký túc xá của mình.

Nhưng không bao lâu sau khi Tịch Tây trở lại ký túc xá cậu đã thu hồi cái câu ‘Cậu không phải là xem thường người đâu, mà cái bộ dạng kia có thể làm được việc gì kiếm tiền…’, bởi vì người ta Cố Tiểu Bắc so với cậu hữu dụng hơn nhiều.

Ít nhất trong lĩnh vực nấu ăn so với cậu hữu dụng hơn.

Thời điểm đem Cố Tiểu Bắc vẻ mặt thấp thỏm không yên trở lại ký túc xá Lăng Mộc Phong đã đi, thở dài một hơi, rót chén nước cho Cố Tiểu Bắc uống liền mở ra tủ lạnh xem Lăng Mộc Phong có để lại đồ ăn gì cho cậu.

Ba món mặn một chén canh, lượng không nhiều lắm, cơm trong nồi cơm điện cũng chỉ đủ một người ăn.

Tịch Tây vô thức quay đầu nhìn thoáng qua Cố Tiểu Bắc đang tò mò nhìn bốn phía, nhíu lông mày, nghĩ đến nên làm thế nào mới tốt.

Cuối cùng, cậu quyết định làm thêm một phần cơm.

May mắn cậu hôm nay không có lớp thời gian thoải mái hơn, sau đó đem cơm nóng trong nồi múc ra, rồi vo gạo nấu một phần sau đó lại đến tủ lạnh lấy ra nguyên liệu nấu ăn tươi ngon mang ra phòng bếp, tự mình một người vùi đầu rửa sạch.

“Anh trai, anh muốn nấu ăn sao?” Cố Tiểu Bắc không biết lúc nào đứng ở bên người Tịch Tây, thấy cậu đang rất nghiêm túc rửa đồ lại rất có lễ phép qua một bên rửa sạch tay muốn hỗ trợ.

“Tiểu Bắc, đừng, anh trai làm là tốt rồi.” Tịch Tây vội vàng ngăn cản, sau đó ngẩng đầu cười hỏi: “Tiểu Bắc thích ăn cái gì?”

“Ông nội nói cái gì cũng đều ăn không thể kén chọn.” Cố Tiểu Bắc lông mi chớp chớp rất thật thà nói sau đó vui vẻ cầm dao, một bên mở vòi nước rửa dao một bên nói: “Tôi biết nấu ăn đấy.”

“Tiểu Bắc, đừng nghịch dao, buông!” Tịch Tây lạnh lùng nói. Cậu nhìn cánh tay nhỏ bé cầm con dao cảm giác cánh tay sẽ bị dao lớn làm cho gãy mất, trái tim đều thình thịch treo lên.

“Anh trai đang nấu cho tôi ăn đi, kỳ thật tôi tự mình nấu là được rồi.” Bị Tịch Tây quát Cố Tiểu Bắc rụt rụt đầu, con mắt ngập nước nhìn Tịch Tây, đối với ý nghĩ của mình ngoài ý muốn kiên trì. Tịch Tây thở dài thỏa hiệp, Cố Tiểu Bắc nở nụ cười, vì chứng minh khả năng nó cầm lấy một khối thịt rồi vượt qua Tịch Tây, đặt lên cái thớt gỗ bên cạnh liền động thủ.

Động tác của nó có thể là bởi vì dao quá lớn quá nặng cho nên cũng không nhanh, nhưng là thủ pháp tốt đến thần kỳ, cắt ra miếng thịt độ dày lớn nhỏ rất đều rất đẹp. Cố Tiểu Bắc thái xong rất nghiêm túc xem xét rửa sạch thức ăn rồi rửa xoong nồi chuẩn bị nấu.

Cố Tiểu Bắc hình như nấu ăn rất thành thạo rồi, trái phải đồng thời ra tay, động tác lưu loát hấp dẫn. Tịch Tây ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm nhìn Cố Tiểu Bắc gương mặt rất nghiêm túc, thầm nghĩ quả nhiên không thể trông mặt mà bắt bắt hình dong ah, hơn nữa cậu cảm thấy đứa nhỏ này thực kỳ ba (hiếm có)!

Một người ngay cả nhà mình cũng không biết ở đâu, nói chuyện hàm hồ vậy mà có thể lưu loát nấu nướng, hơn nữa nấu ra còn không hề thua kém Lăng Mộc Phong!

Vừa ăn lấy mỹ vị vừa nhìn Cố Tiểu Bắc đang ăn cơm, Tịch Tây không biết ánh mắt của mình nhìn về phía người ta giống như đang nhìn một người ngoài hành tinh.

Xế chiều hôm đó, thời điểm Lăng Mộc Phong đến ký túc xá Tịch Tây thì không cần hắn động thủ nữa, hắn vừa vào cửa đã nghe tiếng cười trong phòng, còn có đồ ăn nóng hổi trên mặt bàn.

Đổi dép lê đi đến, Tịch Tây đang từ phòng bếp bưng thức ăn ra phòng khách, nhìn thấy hắn ngạc nhiên một chút, sau đó cười: “Trở về rồi à, nhanh rửa tay, cơm nấu sắp xong rồi.”

Lăng Mộc Phong khiêu mi, đến bên cạnh nhìn thức ăn trên mặt bàn, thịt kho tàu, sò điệp hấp gừng, mực chiên, tôm hùm hấp muối… Vài món ăn đều nấu được rất không tồi.

Tại lúc ăn cơm Lăng Mộc Phong gặp được nhân vật chính nấu bữa cơm này, một nam hài nhỏ gầy, thân cao khoảng một mét bảy.

Nam hài tuổi rất trẻ, gan cũng rất nhỏ, khi Tịch Tây giới thiệu Cố Tiểu Bắc với Lăng Mộc Phong, đứa bé kia ánh mắt có một loại thấp thỏm không yên nhìn đông nhìn tây, dáng tươi cười thoáng cái biến mất, miệng giống như ủy khuất bĩu ra, tại trong bữa ăn cúi đầu nhiều lần liếc trộm Lăng Mộc Phong.

Cái này đối với Lăng Mộc Phong không ảnh hưởng nhiều lắm, nhưng Lăng Mộc Phong chứng kiến Cố Tiểu Bắc cảm giác đầu tiên chính là nhìn rất quen mắt, thứ hai cảm thấy chính là nó nấu ăn coi như không tệ, hắn hoàn toàn tìm không ra lỗi sai, mà buổi chiều khi hắn trở về đột nhiên nhớ tới hôm nay Đại ca đang tìm người gửi cho hắn mấy tấm ảnh nhận dạng, mỉm cười, nhấn số đại ca.

Mà sau khi Lăng Mộc Phong kết thúc trò chuyện không đến nửa giờ, cửa phòng Tịch Tây bị người gõ vang, cậu mở cửa, bên ngoài là một nam tử rất cao lớn rất cường thế.

“Anh… Xin hỏi anh tìm ai?” Tịch Tây nhìn nam tử trước mắt, hình dáng mặt mày đều cảm thấy có chút quen mắt.

Nam tử không thèm nhìn Tịch Tây cũng không có trả lời cậu mà lướt qua Tịch Tây đi vào bên trong, Tịch Tây 囧, sau đó lông mày nhíu chặt, tức giận nói: “Tiên sinh, anh làm cái gì vậy?!”

Nam tử không quan tâm Tịch Tây, đi về hướng Cố Tiểu Bắc, “Tiểu Bắc, em lại đến nơi này làm gì, chỗ đó có chuột đấy, mau ra đây.”

Tịch Tây nghe xong, ánh mắt nhìn về phía Cố Tiểu Bắc, đã thấy nó không biết chạy vào trốn trong góc từ lúc nào, một đôi mắt ngậm nước trừng nam tử vừa xông vào.

Nam tử thấy thái độ của Cố Tiểu Bắc cũng không có sinh khí, cỗ cường thế lúc vào cửa lập tức thay bằng ôn nhu như nước, cánh môi đẹp mắt cười ra một đóa hoa, “Tiểu Bắc, nghe lời, chỗ đó rất bẩn.”

Cố Tiểu Bắc lắc đầu, “Không bẩn.”

“Rất bẩn đấy.” Nam tử một bộ ta không lừa gạt nhắc nhở: “Em đã quên con chuột sẽ cắn người sao?”

Cố Tiểu Bắc nghe cảm thấy rất có đạo lý, gật gật đầu, nhưng vẫn là không chịu đi tới, ánh mắt quật cường trừng hắn cò kè mặc cả, “Vậy anh đi trước, không được ôm tôi cũng không được hôn tôi, tôi liền đi ra ngoài.”

Ách, ôm?! Hôn?! Cái từ này lại để cho Tịch Tây mở to hai mắt nhìn!

Nam tử thân sĩ nhanh chóng lui về phía sau một bước, cười, gạt người không chớp mắt, “Được.”

Sau đó, Cố Tiểu Bắc quả nhiên từ trong góc đi ra, nhưng là vừa mới đi ra cánh tay đã bị nam tử một bả kéo lấy, sau đó không để ý Cố Tiểu Bắc ô ô giãy dụa một tay ôm eo một tay đè gáy đứa nhỏ, cúi đầu trùng trùng điệp điệp hôn xuống.

Nam nam hôn nhau chân nhân thanh tú (chân thật =)) lại để cho Tịch Tây ngũ lôi oanh đỉnh (sét đánh giữa trời quang =)))), trợn mắt há hốc mồm!



Editor: Mọi người đoán tình tiết chương sau nào:3

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play