Tịch Tây ho một chút, đỉnh đầu tràn đầy hắc tuyến, “Không, không có… Chỉ là muốn hỏi một chút.”

Lăng Mộc Phong con ngươi sâu thêm vài phần, duỗi ra một tay nắm cánh tay Tịch Tây kéo đến một bên, dưới ánh mắt không được tự nhiên của Tịch Tây buông tay, mây trôi nước chảy mà nói: “Cái đồ ăn này cứng quá, cắt một chút đi.”

Chuyện này tự nhiên phải làm, một bên động thủ một bên nhìn người bên cạnh, “Anh thật sự không nói cấp bậc của anh là gì…?”

Lăng Mộc Phong câu môi, lộ ra hàm răng trắng sáng, “Cậu không thấy là cậu hỏi vấn đề này hơi muộn hay sao?”

Trong lòng rùng mình, nhìn Lăng Mộc Phong không đếm xỉa tới mình, Tịch Tây cảm giác Lăng Mộc Phong tức giận, nhưng là tại sao phải sinh khí? Chẳng lẽ…”Đây là cơ mật?” Không thể nói được?

Lăng Mộc Phong cắn răng, trừng cậu, “Không phải!” Đúng vậy, Lăng Mộc Phong là tức giận, ngươi nói một chút hai người sớm chiều ở chung được mười ngày, mà một người ngay cả người kia là thân phận gì không biết cũng không hỏi một câu, ngươi nói đi đây rốt cuộc là muốn cái gì? Chẳng lẽ cậu ấy không hiếu kỳ, không muốn kéo vào khoảng cách một chút sao?

Ngay từ đầu Lăng Mộc Phong trong nội tâm tất nhiên là đối với chuyện này có chút chờ mong, hắn nghĩ hai người đều chính thức ở chung một chỗ, trong lòng của hắn nghĩ hai người một ngày hai bữa sẽ càng hiểu nhau hơn, tối thiểu nhất sẽ biết được chuyện gia đình, công tác, sinh hoạt vân vân a, cho dù không quan tâm nhưng là muốn tìm hiểu một chút đối phương có phải là dụng tâm hay không ah…

Nhưng là Tịch Tây ngược lại tốt rồi, hai người một chỗ những mười ngày Tịch Tây một câu đều không có hé miệng, lại để cho Lăng Mộc Phong buồn bực hận không thể banh lỗ tai của cậu ra chất vấn! Hắn phát hiện Tịch Tây thật đúng là không phải thứ tốt, thoạt nhìn trung thực chất phác, thực chất là thứ không có lương tâm, hắn muốn tới cứ để cho hắn tới hắn muốn đi cũng không thèm giữ lại, hắn nấu cậu ăn, ăn xong liền nói cảm ơn đã cảm thấy chiếm được tiện nghi, sau hết thảy lại ba ba đi làm, mà không phải sau khi ăn xong hai người trò chuyện một chút hỏi một câu hôm nay trôi qua thế nào, cũng sẽ không tự động hướng hắn nói nói chuyện của cậu…

Vốn Lăng Mộc Phong cảm thấy có lẽ là chính mình nóng vội rồi, những chuyện kia trước hoãn một chút, không gấp, nhưng là một tháng còn thừa lại bao nhiêu ngày ah, mười ngày! Cứ tiếp tục như vậy hai người sẽ phí mất bao nhiêu thời gian ah, hai ngày này hắn nhìn Tịch Tây thật sự muốn bái phục tính nhẫn nại của mình, quả muốn kéo lên giường đè luôn cho xong chuyện!

Lăng đại thủ trưởng rất ưu tú nhưng là Lăng đại thủ trưởng rất kiêu ngạo, cái này hỏa khí buồn bực đã tụ trong lòng vài ngày hiện tại Tịch Tây lại chọt trúng, trách không được hắn bốc hoả!

Nếu như suy nghĩ của Lăng Mộc Phong bị Tịch Tây biết được Tịch Tây khẳng định phải tức đến vặn vẹo, miệng trung thực không mắng người hận không thể cắn hắn!

Tịch Tây cũng đâu có dễ dàng, vì chuyện của người khác mà hứa hẹn cơ hồ muốn đem cậu ép tới không có khí thở! Cậu chưa từng gặp qua người nào khí tức mạnh như vậy, hắn nói muốn đến ký túc xá của mình nấu ăn cậu đáp ứng, hắn lại muốn chìa khoá phòng cậu cũng cắn răng đưa cho hắn, hắn đem ghế sô pha cậu vất vả kiếm tiền mua được đổi đi sau đó mỗi ngày giữa trưa nghỉ ngơi tại phòng khách cậu cũng không nói qua một câu, hắn nhìn đồ vật trong phòng không vừa mắt tự ý đổi đi, mà đồ đạc của hắn từng cái từng cái chuyển vào cậu cũng nhịn, ai kêu khí thế của cậu không có cường đại bằng người ta, hắn hơi cong khóe môi một chút cậu đã ôm tim run rẩy đầu hàng?!

Đừng nói cậu trung thực dễ bắt nạt, cậu đã từng phản kích, bởi vì nơi này nói như thế nào cũng là địa bàn của cậu, hắn kiêu ngạo như vậy giọng khách át giọng chủ là muốn cái gì?

Cho nên, thời điểm đôi dép lê mới mua được nửa tháng bị ném đi cậu đã từng sinh khí qua, còn chất vấn dựa vào cái gì, nhưng Lăng Mộc Phong lại ngồi ở trên ghế sa lon, cười cũng lười cho, trực tiếp vểnh một bên khóe môi, con ngươi nhìn chằm chằm cậu mười giây cũng không có trả lời.

Tịch Tây ngay từ đầu cho rằng hắn biết hối lỗi rồi, nhưng dáng tươi cười quỷ dị kia lại khiến cậu cảm thấy không có khả năng, thời điểm trong nội tâm vẫn thấp thỏm không yên thì đã thấy hắn gọi điện thoại, 10 phút sau có hai đội quân kéo nhau đến ký túc xá, một đội vừa tiến vào đã nhìn ngắm bốn phía, một đội khác nhiệt tình xem xét đồ dùng trong nhà, hình như đều đang suy tính cái gì đó.

Cậu nhìn ra đầu mối, lúc ấy gấp như kiến bò chảo nóng, trừng mắt Lăng Mộc Phong vẻ mặt bình tĩnh, “Tôi không có nhớ rõ có kêu người đến.”

Lăng Mộc Phong rốt cục nở nụ cười, bất quá khóe môi vẫn là nhếch một bên, “Là tôi gọi.”

Tịch Tây xoa huyệt thái dương phát đau, “Bọn họ là ai?”

Lăng Mộc Phong buông thõng tay, đương nhiên nói: “Công ty trang trí cùng công ty gia sản…”

Tịch Tây vỗ vỗ bắp đùi, rất muốn niết chính mình vài cái để phát tiết tức giận, “Vì cái gì gọi bọn họ tới?”

Lăng Mộc Phong bên môi cười không ngừng, “Công ty trang trí đương nhiên là dỡ đi thiết bị trong phòng, công ty gia sản đương nhiên là đến xem gia sản rồi.”

“Đây là ký túc xá của tôi!” Cậu nhịn không được lên tiếng kháng nghị.

Lăng đại thủ trưởng gật đầu, “Ai nói không phải đây này!”

Tịch Tây không dám tin, trợn mắt há hốc mồm nhìn người trước mắt, “Anh vô lại!”

“Ha ha *^_^*… ” Lăng Mộc Phong lại cười vô cùng thoải mái, đứng lên, một bên cắm hai tay vào túi quần một bên nói: “Đem đồ dùng trong nhà định giá rồi mang đi a, mà công việc trang trí các ngươi coi được cảm thấy làm như thế nào tốt thì làm a!”

“Lăng Mộc Phong, tôi học luật đấy, anh đừng ép tôi!” Tịch Tây nổi đoá, mặt mũi tràn đầy nộ khí.

“Cậu tố cáo tôi sao.” Lăng đại thủ trưởng nhún nhún vai, tự tiếu phi tiếu.”Hơn nữa làm người nên giữ lời hứa ah…”

Tịch Tây biết rõ hắn đang nói đến lời hứa kia của cậu, chợt cảm thấy đuối lý, buông thỏng vai, ỉu xìu. Cậu rất lười rắc rối, nếu như không phải vạn bất đắc dĩ cậu đều không muốn cùng người đến toà án thẩm vấn.

Sau đó đương nhiên là Lăng Mộc Phong thắng, nhưng hắn vẫn để cho những người kia đi, tại sau lưng Tịch Tây ỉu xìu nụ cười của hắn sáng chói như lưu ly.

Mà Tịch Tây về sau cũng tìm hiểu tính nết Lăng Mộc Phong, cảm thấy hắn không những cường đại bên ngoài, dáng tươi cười sau lưng cũng là sâu không lường được.

Kỳ thật Lăng Mộc Phong xác thực có chút nóng vội, trước đừng nói Tịch Tây căn bản không phải là đồng tính, chỉ nói đến chuyện cậu và người kết giao a, đừng nói cậu nhìn qua trung thực chất phác rất dễ ở chung kỳ thật bằng hữu thân thiết của cậu không nhiều lắm, cùng người tầm đó vĩnh viễn sẽ không quá thân mật, đều là gặp mặt tươi cười sơ giao, mà Lăng Mộc Phong có thể trực tiếp thâm nhập địa bàn là người đầu tiên.

Đã qua nhiều năm như vậy, cậu còn không có mang qua mấy người bằng hữu về nhà, hai năm công tác người tiến vào ký túc xá cậu ít càng thêm ít, cậu và Lăng Mộc Phong quen biết không lâu lại cho hắn ra vào tự nhiên cái này còn bị ghét bỏ?

Cậu đoạn thời gian này nhiều ủy khuất ah, chẳng những mọi chuyện bị hắn kiềm chế vẫn không thể mở miệng phản bác, cậu đời này còn chưa từng bị nghẹn uất như vậy! Hiện tại hắn thì sao, chẳng phải chỉ là hỏi một câu thôi sao, hắn còn sinh khí?

Lăng Mộc Phong thấy Tịch Tây mặt mang ủy khuất, thở dài một hơi, đem cá sốt cà chua vừa nấu xong bày ra đĩa, lơ đãng nói: “Thượng tá.”

Hai người đã trầm mặc ít nhất 20 phút rồi, Lăng Mộc Phong đột nhiên lên tiếng làm Tịch Tây giật mình, ánh mắt còn có chút không biết như thế nào, “A? Cái gì?”

Lăng Mộc Phong liếc cậu một cái, tâm tình tốt hơn nhiều, “Tôi nói quân hàm của tôi là thượng tá.”

Thượng tá? Tịch Tây miệng cắn hai chữ này, trầm ngâm nửa ngày, sau đó chùi chùi tay chạy vào phòng ngủ của mình.

Lăng Mộc Phong nhìn bóng lưng của cậu, nhíu mày, thầm nghĩ oa nhi này lại làm sao rồi, không nói một câu đã bỏ chạy?

Tịch Tây vào phòng nhanh chóng mở ra máy tính, vào Baidu gõ hai chữ ‘thượng tá’, nhìn xem thông tin hiển thị trên websites, Tịch Tây dạ dày nhói một cái.

Cậu đối với cái gọi là quân hàm không hiểu lắm, cái gì thượng tá càng là chưa từng nghe qua, cậu chỉ nghe qua cái gì đoàn trưởng cái gì tư lệnh, nghĩ đến thượng tá đến tột cùng là ở vào vị trí như thế nào?

Xem xong thì ngây người, đây chính là sĩ quan cấp bậc cao nhất, là đoàn trưởng đại danh từ ah! Nhìn quân hàm trên quân phục của Lăng Mộc Phong dạ dày đau đến mức có chút hối hận mình lại đi hỏi làm gì, tâm thầm nghĩ cái chức vị này hình như có hơi cao…

Nhìn xem bên trên quân hàm thượng tá, Tịch Tây nghiêng đầu rồi chạy ra ngoài, đến gần bên người Lăng Mộc Phong, ba ba hỏi: “Thủ trưởng đại nhân ah, anh là phó sư hay là chính đoàn na?”

Lăng Mộc Phong nghiêng mắt nhìn cậu, ánh mắt trông mong kia làm cho tâm tình của hắn tốt tới cực điểm, cười đến xinh đẹp, “Phó sư chức.”

Câu trả lời này lại để cho Tịch Tây nuốt nuốt nước bọt, trái tim thình thịch rút lấy, lại hỏi một câu: “Ân… Vậy anh là lúc nào lên làm thượng tá?”

Lăng Mộc Phong có hỏi sẽ đáp, “Hai năm trước.” Bất quá hai năm trước chỉ là cấp hai ngoài chính bộ mà thôi, năm trước vừa thăng lên.

Tịch Tây nhìn Lăng Mộc Phong, lập tức cảm thấy trên người hắn đã có sắc thái truyền kỳ, càng chăm chỉ đặt câu hỏi, “Vậy anh vào quân đội lúc nào?” Còn trẻ như vậy đã ở vị trí kia, có lẽ rất sớm a.

“Mười tám tuổi.”

“Ah, đây không phải là đang học đại học sao?” Mười tám tuổi chẳng phải là một tiểu tử sao, theo bản năng, cậu nghiêng đầu, “Anh dùng quy tắc ngầm?” Trước lúc hai người xem mắt Tịch lão ba hình như có nói gia gia của hắn rất rất giỏi đó a.

Lăng Mộc Phong trừng cậu, ngạo nghễ nói, “Cái kia là cái gì?!”

“Mười tám tuổi có thể làm cái gì ah!” Tịch Tây thật sự rất thành thật.

Lăng Mộc Phong không có bởi vì bị nghi vấn mà tức giận, những năm này lời giống vậy ngày càng nhiều, rất nghiêm túc xào đồ ăn trong chảo, “Tiểu học nhảy hai lớp, cấp hai nhảy một lớp, cấp ba nhảy một lớp, đại học học hai năm… Thời điểm mười tám tuổi tôi vừa vặn cầm bằng thạc sĩ kinh tế…”

Tịch Tây cười mỉa, cảm thấy câu nói ‘người so người so tới chết’ (con người ta không nên so đo với nhau) thật là đúng, “Vậy anh tại sao phải tòng quân?”

“Vì nhân dân phục vụ ah.” Lăng Mộc Phong thật thật giả giả nói.

Tịch Tây sặc một cái, trực giác không tin nhưng cũng không hỏi nữa, chỉ là ngày đó buổi trưa không ngừng nhìn chằm chằm vào người ta như nhìn chuột bạch trong phòng thí nghiệm.

Lăng Mộc Phong cũng không để ý, bình thường gắp thức ăn, chậm rãi nuốt, chỉ là ngày đó đồ ăn đặc biệt có chút ý vị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play