Tịch Tây thích ăn gan bò, chính xác là thích gan, đặc biệt là gan bò cùng gan ngỗng, trong đó thích nhất gan bò hầm rượu đỏ, rượu đỏ nồng đậm ngấm vào miếng gan thơm ngon, răng nhẹ cắn một cái đầu lưỡi đã cảm nhận được hương vị, trong miệng tất cả đều là tư vị thơm ngon.

Tịch Tây suy nghĩ đơn giản, cậu làm việc căn bản là theo lẽ thường cùng nhân tình, nơi này là chỗ ở của Nhâm Khanh Khanh, Lăng Mộc Phong là anh họ nàng, cậu là đến làm khách, Lăng Mộc Phong hỏi cậu thích gì cũng chẳng qua là lịch sự trả lời một câu mà thôi.

Cậu cảm thấy ý nghĩ của mình đúng, Lăng Mộc Phong không có làm gan bò hầm rượu đỏ, hắn làm sườn bò cuộn nấm hầm rượu đỏ, nguyên liệu chính là sườn bò, cậu kỳ thật cũng không thích phần sườn, cho nên khi món này được bưng lên bàn cậu cũng không động đũa ngay.

Lăng Mộc Phong cũng không chỉ làm một loại thức ăn, trong quá trình hắn làm Nhâm Khanh Khanh ngoài ý muốn phải tiếp nhiều cuộc điện thoại, trong đó có một vài cuộc là chuyện công việc, hai hàng lông mày đều nhíu lại, khuôn mặt biểu lộ không kiên nhẫn.

Ký túc xá giáo viên của S đại không tệ, mặc dù chỉ có bốn mươi mét vuông, một sảnh một phòng ngủ một phòng bếp còn có một phòng nhỏ đề đồ đạc linh tinh, nhưng đối với một lão sư độc thân thì hoàn toàn phù hợp. Tuy nói như thế, nhưng hiện tại Nhâm Khanh Khanh ngồi ở trên ghế sa lon nói chuyện riêng nên Tịch Tây chỉ có thể tiến vào phòng bếp.

Lăng Mộc Phong không đếm xỉa tới liếc mắt nhìn cậu, không chút nào khách khí phân phó nói: “Đem gan ngỗng ngâm trong sữa bò lấy ra.”

Tịch Tây kỳ thật chỉ là mới thò đầu vào thôi, người vẫn còn ở giữa ranh giới phòng khách và phòng bếp, nghe xong lâm mộng, “Gan ngỗng ngâm sữa bò?”

Lăng Mộc Phong hình như đang pha nước sốt, cầm một cái thìa đến chỗ bát thuỷ tinh nhỏ, sau đó đeo bao tay plastic quấy quấy bên trong, một phút sau lại bỏ thêm khoảng nửa chén nhỏ rượu đỏ còn có cái gì đó Tịch Tây không biết, cũng chỉ là lăng lăng nhìn hắn lần nữa quấy lên.

Lăng Mộc Phong ngừng lại động tác trong tay, quay đầu rất tự nhiên hỏi một câu: “Tôi nhìn rất đẹp?”

“Ách? A?” Tịch Tây sờ sờ gáy, muốn xác định mình có phải não tàn rồi không, lời này hình như không có liên quan gì a?

Tịch Tây biết rõ bộ dáng của mình rất ngốc, mặc dù cậu không có soi gương, nhưng Lăng Mộc Phong tự tiếu phi tiếu vui cười đã nói cho cậu biết mình chắc hẳn lại làm cái gì để cho người ta chê cười rồi.

“Tôi đang bận, câu đem gan lấy ra đi.” Lăng Mộc Phong hiếm thấy không nhíu mày lại tiếp tục ra lệnh.

“Nha.” Tịch Tây lúc này đã hiểu, lanh lẹ đi vào, đầu tiên rửa tay nhưng sau đó đi dạo quanh phòng bếp sạch sẽ một vòng tìm mãi không thấy gan ngỗng cậu thích nhất đâu.

“Lăng thủ trưởng, gan ngỗng…” Ở đâu vậy

“Trong chậu thuỷ tinh bên phải.” Lăng Mộc Phong đang xử lý sườn bò cũng không ngẩng đầu lên đáp.

Tịch Tây thực hiếu kỳ Lăng Mộc Phong không phải quay lưng với mình sao lại biết mình đứng đâu, cậu nhìn sang bên phải, đúng là có một bát thủy tinh trong suốt, nhưng trong đó chỉ thấy sữa thôi ah, gan ngỗng ở đâu ra?

“Gan ngỗng ngâm trong sữa bò.” Lăng Mộc Phong lưng đối diện với Tịch Tây lần nữa nói.

“Ah!” Tịch Tây lúc này mới giơ tay muốn lấy ra, lại lóng ngóng không biết phải làm như thế nào, sợ chính mình không cẩn thận sẽ làm hỏng mất miếng gan mỏng manh, không dám làm ra động tác gì.

Lăng Mộc Phong đợi một hồi sau lưng không có nửa điểm thanh âm, nồi trước mặt cũng đã toả mùi thơm bốn phía rồi, hắn nhịn không được vặn đầu đã thấy Tịch Tây khom người cau mày nhìn cái bát trước mặt, một đôi tay bốn phía loay hoay xung quanh bát, cũng không biết muốn làm gì.

Nhưng Lăng Mộc Phong có thể để xác định một chuyện, cậu thật sự rất nghiêm túc, tay cũng không biết xoay bao nhiêu góc, mặc dù Lăng Mộc Phong cảm thấy cái kia căn bản không có quan trọng, dù sao đem gan ngỗng vớt lên dùng một cái muỗng nhỏ cùng một đôi đũa là được rồi.

Không chỉ như thế, tiểu tử này còn làm cho hắn có chút buồn rầu, hai tay lóng ngóng như vậy chưa nói, hai hàng mày rậm nhíu chặt lại, thật sự rất xấu. Ân, thật là rất xấu. Nhìn Tịch Tây như vậy Lăng Mộc Phong không hề cảm thấy trái lương tâm thầm nghĩ.

Khom lưng cũng hai ba phút rồi, Tịch Tây có chút thất bại, thở dài muốn cầu cứu đã thấy Lăng Mộc Phong đang nhìn mình, bên môi tràn đầy hứng thú giễu cợt.

Nghĩ đến trò hề của mình bị người thu hết vào mắt, oanh một tiếng, Tịch Tây xấu hổ không còn mặt mũi nào nhìn Giang Đông phụ lão.

Lăng Mộc Phong ánh mắt lập tức sâu thêm mấy phần, chậm rãi đi đến chỗ Tịch Tây, Tịch Tây thần kinh lập tức kéo căng, chân muốn di chuyển, lại cái gì cũng làm không được, chỉ biết đứng đó.

Lăng Mộc Phong tự tiếu phi tiếu, “Không được sao?”

Lăng Mộc Phong lúc này đã đến bên cạnh Tịch Tây, hắn nói khí tức vừa vặn phun đến tai của cậu, Tịch Tây tâm bỗng dưng co rụt lại, hít thở không thông, đột nhiên cảm giác được thân thể cũng có chút hư không, bước chân đều giống như dẫm đi trên mây.

Lăng Mộc Phong cũng không cảm thấy vướng víu, lấy ra gan ngỗng được khử mùi hôi nhờ ngâm vào sữa, nói lời rất có uy nghiêm thủ trưởng, “Gan ngỗng này Tịch Tây hình như không biết là phải sơ chế qua một chút sao?”

Dậm chân, ngoan ngoãn quay đầu lại, Tịch Tây cảm giác mình thần kinh lại là xiết chặt, không thể nói không, thực sự không biết nên làm gì bởi vì Lăng Mộc Phong sau đó một mình bận rộn, một câu cũng không có nói.

Tịch Tây chờ a chờ, chờ a chờ, chờ một câu phân phó của hắn, để chính mình xông pha khói lửa. Sau đó biến thành trừng ah trừng, trừng ah trừng, trừng tấm lưng dài của hắn, thực muốn cầm dao đâm vào rút ra!

Cuối cùng, nửa tiếng sau Nhâm Khanh Khanh nói chuyện điện thoại xong tới giải cứu Tịch Tây một lòng mong chờ mệnh lệnh thủ trưởng. Nhìn Tịch Tây cứ đứng một chỗ cũng đổ mồ hôi, Nhâm Khanh Khanh cười trêu nói: “Tịch lão sư, thầy thoạt nhìn như thế nào còn mệt mỏi hơn so với anh Phong vậy?”

Tịch Tây lúc sau trở lại trên ghế sa lon ngồi xuống, miệng uống nước mát, nghe tiếng cả người cứng lại rồi, miệng ngừng uống nước, hậu tri hậu giác thò tay vào túi quần lấy ra một chiếc khăn tay sạch sẽ lau mồ hôi trên trán, cười gượng nói: “Tôi rất sợ nóng, rất sợ nóng…”

Động tác này của cậu nói như thế nào đều có điểm không thích hợp ni, Nhâm Khanh Khanh có chút bận tâm, “Tịch lão sư, thầy có phải bị cảm nắng rồi không?” Như thế nào sắc mặt lại tái nhợt như vậy?

“Không, không có việc gì, thật sự không có việc gì…” Tịch Tây khoát khoát tay, khóc không ra nước mắt.

Cậu đột nhiên cảm giác được, người ta là làm lãnh đạo đấy, người ta là đại nhân vật không giống như mình, nhàn nhạt một câu, nội dung giống như đang đàm luận ‘Hôm nay thời tiết thế nào’, cậu thế nào lại nghe thành mệnh lệnh, trì độn đứng đấy chờ người ta phân phó một câu?

“Thật sự không có việc gì?” Nhâm Khanh Khanh hồ nghi.

“Thật sự.” Tịch Tây không muốn Nhâm Khanh Khanh tiếp tục dây dưa vấn đề này nữa, càng nói càng nhớ lại chính mình vừa rồi có bao nhiêu ngu xuẩn, vì vậy không ngừng gật đầu, trong nội tâm lại nghĩ chuyện này lớn đây!

Trước mặt anh họ nàng lại liên tục thất thố, giống như một tên ngốc, quan trọng nhất là… Mình lại bị đùa bỡn!!!!

Cuối cùng Nhâm Khanh Khanh cũng không hỏi nữa, mỉm cười đứng dậy tháo tạp dề sau đó tiến vào phòng bếp, Tịch Tây lúc này mới thở dài một hơi, chỉ thấy Lăng Mộc Phong bá khí ưu nhã đi ra, sau lưng là Nhâm Khanh Khanh bưng thức ăn tới.

Hai phút sau, trước mặt Tịch Tây xuất hiện một cái chén, bên trong có sườn bò cuộn nấm hầm rượu đỏ cùng miếng gan ngỗng ngon miệng cùng nước sốt và một đĩa nhỏ salad sò điệp.

Tịch Tây phản ứng đầu tiên là nuốt nuốt nước bọt, tay cầm dao run nhẹ, trong lòng nghĩ bữa tiệc này là thủ trưởng đại nhân tự mình làm đấy, có phải hay không là Hồng Môn Yến? Chính mình tiếp theo sẽ gặp tội gì đây?

“Nếm thử xem tôi làm thế nào?” Ưu nhã gắp một miếng gan ngỗng mình yêu thích nhất bỏ vào miệng, Lăng Mộc Phong hướng Tịch Tây ra hiệu nói.

Tịch Tây lúc này mới phát hiện hai người họ đã bắt đầu ăn chỉ có chính mình vẫn còn ngây ngẩn nhìn, đang định nói thì suýt nữa cắn vào lưỡi, vì che dấu bối rối cậu nhẹ nhàng cắt một miếng gan ngỗng bỏ vào miệng.

Ánh mắt hắn phút chốc sáng ngời, gan ngỗng rất vừa, không có mùi tanh như những lần trước cậu ăn, bên ngoài non mềm, thực là mĩ vị ngon nhất cậu từng ăn!

Cậu không thể chờ được nếm một miếng sườn bò, sau đó cảm động đến đầu lưỡi đều nhanh bị nuốt lấy, cậu không phải mỹ thực gia không biết phải miêu tả như thế nào, chỉ là đầu cậu chẳng thể suy nghĩ gì nữa, ba ba động dao nĩa cắt ăn.

Một bên Lăng Mộc Phong để ý phản ứng của Tịch Tây, con ngươi sau thấu kình thoả mãn híp lại.

Kỳ thật đây là gan ngỗng Italy chính thống, trước đó hắn đã nhắc Nhâm Khanh Khanh ngâm vào sữa bò mấy tiếng đồng hồ, bởi vậy miếng gan vô cùng mềm mịn, lại để cho người muốn ngừng mà không được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play