Vì cả hai đều là lần đầu làm sủi cảo nên rất nhiều cái không đạt yêu cầu.
Chờ Fleck bỏ sủi cảo vào nồi luộc xong, nồi nước đã trở thành nồi canh sủi cảo.
Vì trong lúc luộc có rất nhiều cái bị rơi nhân ra ngoài.
Dù rằng Fleck làm theo video hướng dẫn nên càng về sau gói càng chuẩn nhưng những cái họ gói thành hình thù kì dị trước đó cũng không nên bỏ phí.
Đều là sủi cảo, ăn được hết.
Giang Lê bước tới nhìn sủi cảo trong nồi, hoàn toàn không có tí ghét bỏ nào. Cậu đảo mắt một hồi rồi nhanh chóng giục: “Fleck, tôi muốn vớt hai cái sủi cảo đó ra, tôi muốn ăn hai cái đó trước!”
“Được, để tôi lấy cho chủ nhân.” Fleck đáp, tìm mui múc hai cái sủi cảo ra.
Hắn tìm được cái sủi cao hình con cá rất nhanh rồi vớt nó ra: “Tìm thấy rồi.”
“Còn cái hình người máy nữa.” Giang Lê nhìn con cá trong bát, tiếp tục giục.
Fleck cười bảo: “Chủ nhân nhỏ đừng gấp, ngài sẽ thấy nó nhanh thôi.”
Fleck tiếp tục tìm trong nồi canh nhưng hắn vớt ba lần rồi vẫn chưa thấy sủi cảo người máy đâu.
“Ơ? Sủi cảo người máy đâu rồi?” Fleck nghi ngờ hỏi.
Bên cạnh, Giang Lê đột nhiên a một cái, chỉ vào một cái vỏ sủi cảo: “Là cái này, là cái này, tôi có làm kí hiệu cho nó.”
Fleck nhanh chóng vớt cái vỏ sủi cảo Giang Lê chỉ ra.
“Sủi cảo người máy chỉ còn mỗi vỏ thôi.” Giang Lê nhìn vỏ sủi cảo trong bát, có chút buồn.
“Chủ nhân nhỏ đừng buồn, dù rằng cái sủi cảo người máy này bị luộc hỏng nhưng nó vẫn ở trong nồi mà.” Fleck vỗ vai Giang Lê, “Tất cả sủi cảo trong nồi đều là của ngài, ngài ăn hết cũng đồng nghĩa với đã được ăn sủi cảo người máy đúng không?”
Giang Lê nghe Fleck nói, cảm thấy cũng có lý, cậu gật đầu: “Ừm! Tôi muốn ăn hết cả nồi luôn!”
Ăn xong đã là chạng vạng tối.
Giang Lê ăn có hơi no quá, cậu báo với Fleck một tiếng rồi ra ngoài đi dạo.
Học viện rất lớn, cậu tùy ý đi xung quanh, thi thoảng bắt gặp một vài người đi ngang qua.
Đèn hai bên đường đã sáng lên, tỏa ra ánh sáng màu vàng, làm học viện càng thêm lung linh.
Thật ra ngày nay kỹ thuật phát triển, con người không cần thứ đơn giản như đèn đường để chiếu sáng nữa, có rất nhiều thứ tốt hơn có thể thay thế nó.
Nhưng đối với những người di cư từ Trái Đất cổ tới đây, nhìn chung vẫn có tình cảm đặc biệt với những thứ khởi nguồn từ Trái Đất như vậy.
Học viện đệ nhất đế quốc cũng thế.
Giang Lê nhìn các loại kiến trúc hai bên đường mà cảm thán không thôi.
Trên đường, Giang Lê đã thấy được kiến trúc như một đóa hoa nở rộ, tòa nhà như một cây cổ thụ khổng lồ, cậu cũng thấy cả những kiến trúc như hùng ưng giương cánh nữa.
Những nơi này làm Giang Lê mở mang tầm mắt rất nhiều.
Trước khi tới chủ tinh, cậu có biết được từ tinh võng rằng ở học viện có rất nhiều loại kiến trúc khác nhau, tất cả đều là tác phẩm của các sinh viên năm tư của khoa máy móc. Bây giờ được tận mắt thấy những kiệt tác này, cậu càng thêm khắc sâu về thực lực của sinh viên học viện đệ nhất đế quốc.
Nói tới đây không thể không làm rõ một chút về chế độ giáo dục đại học của tinh tế.
Ở thời đại tinh tế, chế độ giáo dục vẫn giống thời kì viễn cổ, chia ra làm bốn giai đoạn. Nhưng khác ở chỗ, ở tinh tế, mỗi giai đoạn không phải chỉ trong một năm mà là kéo dài tận hai năm, đồng thời nội dung học tập ở từng giai đoạn cũng có sự khác biệt.
Trẻ nhỏ hoàn thành mười hai năm giáo dục bắt buộc trên tinh võng xong có thể tự do lựa chọn có muốn tiếp tục tới trường đào tạo chuyên sâu hay không.
Mỗi trường đều có khoa thực vật, khoa người máy, khoa chiến đấu và khoa máy móc là bốn khoa chính, yêu cầu cho mỗi khoa cũng khác nhau.
Nói chung, giai đoạn một là giai đoạn giáo dục đại cương, giai đoạn hai là giai đoạn rèn luyện thực tiễn, giai đoạn ba là giai đoạn thực tập, giai đoạn bốn là làm đồ án tốt nghiệp và tìm việc làm.
Mặc dù là chế độ giáo dục tám năm nhưng so với tuổi thọ ba trăm của người tinh tế mà nói thì đây là một đoạn thời gian rất ngắn.
Vì giai đoạn ba là đi thực tập, giai đoạn bốn là tìm việc làm nên sinh viên chủ yếu trong học viên là sinh viên giai đoạn một và hai.
Tháng bảy hàng năm là thời điểm chiêu sinh của các học viện, học viện đệ nhất đệ quốc là trường top nên cạnh tranh rất kịch liệt.
Giang Lê là sinh viên được đặc cách tuyển thẳng vào học viện đệ nhất đế quốc, bỏ qua giai đoạn thi cử, không cần phải trải qua chiến trước thiên quân vạn mã cầu độc mộc cửa sinh cửa tử, có thể nói là vô cùng may mắn.
Bất tri bất giác, Giang Lê đi càng ngày càng xa, người xung quanh càng ngày càng ít, chờ tới lúc cậu phát hiện ra, cậu đã tới trước cửa một vườn hoa nhỏ.
Trong vườn trồng đủ loại cây, có cây đã nở hoa, có cây vừa mới lò đầu khỏi đất.
Vườn hoa không có biển cấm vào, cửa đóng hờ.
Giang Lê do dự một chút, đẩy cửa đi vào.
Cậu nhìn những loại thực vật trong vườn hoa sau đó nhìn đất để tham khảo.
Giang Lê đi đi lại trong vườn hoa, dựa vào ánh đèn mờ nhạt để quan sát các thứ.
“Hừ.”
Bất thình lình sau lưng cậu có thanh âm.
Giang Lê sợ hết hồn, thân thể nháy mắt cứng lại, cậu vừa an ủi trái tim đang đập mạnh của mình, vừa chậm rãi quay người, nhìn về nơi phát ra tiếng.
Orlando Lance nhìn thằng nhóc chạy vào vườn hoa của mình, hơi nhíu mày, hắn không vui.
Hắn rất ghét những người bước vào vườn hoa của mình mà không có sự cho phép.
Nhìn người đó chắc hẳn đã bị dọa sợ rồi.
Hắn đi tới trước mặt Giang Lê.
“Cậu ở đây làm gì?”
Giang Lê nhìn người đang tới gần mình, gương mặt người đó rất đẹp, tóc ngắn màu cây đay, làn da trắng, dáng dấp đẹp trai.
Đồng phục màu xanh lam trên người hắn cho Giang Lê biết người kia là sinh viên khoa thực vật.
“Tôi…” Giang Lê sắp xếp ngôn ngữ, tim của cậu vẫn chưa đập chậm lại.
Chờ tới đối phương tới gần hơn, Giang Lê nhìn thấy rõ bảng tên trên ngực hắn, sinh viên năm hai khoa thực vật, Orlando Lance.
A, hóa ra là đàn anh.
Chờ chút! Đây chính là á quân giải thi đấu trồng trọt? Orlando Lance??!
“Chào đàn anh, em là sinh viên năm nhất hôm nay mới tới báo danh, Giang Lê ạ.” Giang Lê có hơi kích động giới thiệu bản thân.
Lúc còn ở trên tinh hạm cậu còn mong có được cơ hội được gặp hắn, không ngờ tới ngay ngày đầu tiên tới học viện đã được gặp rồi.
“Hả, cậu ở đây làm gì?” Orlando Lance không hứng thú lắm, hỏi lại lần nữa.
Giang Lê có chút xấu hổ: “Em thấy ở đây có vườn hoa, cửa không đóng nên đi vào.”
“Đây là vườn hoa tư nhân, không có chủ nhân cho phép không được vào, cậu không biết à?” Orlando hỏi.
“Dạ?” Giang Lê bối rối, nơi này là vườn hoa tư nhân? Nhưng cậu không thấy trước cửa có nhắc là vườn hoa tư nhân mà.
Cậu nhìn ra ngoài cửa, xác nhận lần nữa rằng ở cửa không treo biển cấm vào.
“Nhưng ngoài cửa không ghi là vườn hoa tư nhân, không được phép vào mà.” Giang Lê chỉ ra ngoài cửa, thanh âm có chút oan ức, “Xin lỗi, em không biết đây là nơi không được vào.”
“Sao lại không có, chẳng lẽ nó không ở ngoài cửa à?” Orlando vừa nói vừa nhìn ra ngoài.
“Ơ? Biển của tôi đâu rồi?” Orlando giờ mới phát hiện tấm biến đã không còn nữa,
“Xin lỗi, là tôi sơ sẩy.” Toàn bộ sự không hài lòng của Orlando với Giang Lê toàn bộ chuyển thánh áy náy trong nháy mắt.
Là hắn hiểu lầm đứa nhóc này rồi.
“Không sao ạ, là em làm phiền anh.” Giang Lê nói lí nhí, cậu bước sang bên một bước, vượt qua người Orlando ra ngoài cửa.
Orlando đứng yên tại chỗ giây lát rồi quay người đuổi theo.
“Giang Lê,” Orlando đứng sau lưng Giang Lê kêu lên, “vừa nãy là anh hiểu lầm, anh xin lỗi.”
Hắn chạy tới chặn đường Giang Lê: “Hi vọng em không để trong lòng.”
Giang Lê nhìn người trước mắt, thở phào nhẹ nhõm, nói: “Không có chuyện gì mà, không sao đâu đàn anh.”
“Để bù lỗi, anh đưa em về.” Orlando nói với Giang Lê.
“Dạ? Không cần đâu ạ.” Giang Lê xua tay, được quan tâm mà sợ hãi.
“Anh cũng phải về mà, chúng ta cùng đường, cùng về luôn.” Orlando đánh gãy lời Giang Lê.
Giang Lê chớp mắt, không kiên trì nữa: “Dạ được ạ.”
Hai người sóng vai cùng đi không nói một lời, về tòa ký túc xá.
Giang Lê về tới nơi đã là một tiếng sau khi cậu đi.
Cậu vừa đóng cửa lại, Fleck đã bước tới.
“Chủ nhân nhỏ, tôi vừa phát hiện một hạt giống của cậu nảy mầm đấy, chúc mừng ngài nhé.”
“Cái gì cơ? Tiểu May Mắn nảy mầm?!” Mắt Giang Lê sáng lên, như không thể tin được mà hỏi lại Fleck lần nữa, “Fleck, thật không?”
Fleck nhìn cậu gật đầu, khẳng định: “Đúng, ngài không nghe lầm đâu, Tiểu May Mắn nảy mầm rồi.”
“Oa! Tiểu May Mắn rốt cục nẩy mầm rồi, tuyệt vời!” Giang Lê vui vẻ vô cùng.
Cậu chạy qua Fleck vọt thẳng vào phòng ngủ, không chờ được mà muốn nhìn Tiểu May Mắn của cậu.
Trong phòng ngủ, Giang Lê ngồi chồm hỗm trên mặt đất, cẩn thận từng li từng tí chạm vào mầm xanh nhan nhạt lấp ló trong đất, cảm được sự vui sướng của hạt giống, cậu không nhịn được mà cười híp cả mắt.
Nỗi lo canh cánh trong lòng rốt cục có thể trút xuống.
Bây giờ cậu có thể thở phào một hơi được rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT