Sau khi cảnh sát Lưu và Tiểu Uông đưa Giang Mị và Thu Oánh rời đi, Diệp Niệm Ninh mới nói với Tống Tử Khiêm: "Đừng nói lại chuyện này với anh của em nhé, kẻo anh ấy lại lo nghĩ lung tung."

Tống Tử Khiêm gật gật đầu, nếu Diệp Niệm Ninh đã không muốn nói thì tất nhiên anh ta cũng sẽ không tự chuốc lấy phiền phức, dù sao nếu Diệp Thanh Lâm mà biết được chuyện này, nhất định anh ta sẽ bị ăn chửi.

Chậc, không còn cách nào khác, vợ anh ta quản nghiêm như vậy mà.

"Ăn tối chưa? Bận rộn một hồi như vậy, có thấy đói không?" Diệp Niệm Ninh lấy điện thoại ra muốn đặt đồ ăn bên ngoài nhưng Tống Tử Khiêm lại xua tay: "Anh không ăn đâu, men say vẫn còn chưa qua đi. Em muốn ăn thì cứ ăn đi gầy quá cũng không tốt, ăn nhiều chút để bổ sung đủ chất."

"Ok, ngủ ngon."

"Ok, ngủ ngon nhé."

Tống Tử Khiêm vừa nói vừa bước ra khỏi phòng.

Diệp Niệm Ninh đứng ở cửa, nhìn anh ta quay về phòng rồi mới đóng cửa phòng mình lại.

Cậu xoay người bước đến bên sô pha ngồi xuống, hạ mắt nhìn chiếc điện thoại trong tay, sau khi chạm vào cảm biến vân tay mở máy, vài giây sau khi mở ra cậu lại nhấn nút khóa màn hình để tắt máy.

Sau đó, cậu lặp lại hành động này vài lần, mãi cho đến khi có ai đó ở bên ngoài hoan hô thì cậu mới hoàn hồn rồi bắt đầu đặt đồ ăn ngoài.

Nhanh chóng đặt xong các món trên app, cậu bước ra ban công. Lúc này đã là 0 giờ 10 phút, đám đông đã giải tán gần hết, có lẽ vừa nãy bọn họ đang hoan hô chào mừng năm mới đã đến.

"Mùa xuân năm nay thật đúng là..." Diệp Niệm Ninh cười nhạo một tiếng, tiếp tục nói: "Thú vị hơn so với trước đây rất nhiều."

Đang suy nghĩ miên man thì điện thoại của cậu chợt rung lên vài cái, cậu lấy điện thoại ra xem, là người thân và bạn bè gửi bao lì xì và lời chúc mừng năm mới đến cho cậu.

( Anh trai thân yêu): Chương trình cuối năm tối nay anh với chú dì hai đều đã xem rồi. Em biểu diễn rất tốt, không phụ lòng mong đợi của mọi người và fans dành cho em.

( Anh trai thân yêu): Nghỉ ngơi sớm chút đi, mai nhớ về sớm.

( Em trai không bớt lo): Ok! Nhưng bây giờ em đang đợi đồ ăn ngoài giao tới, có vẻ như em phải ngủ muộn rồi.

( Anh trai thân yêu): Đã trễ như vậy mà còn ăn sao?

( Em trai không bớt lo): Em đói mà. [Le lưỡi.jpg]

( Anh trai thân yêu): Tử Khiêm đâu? Vẫn ở cùng với em chứ?

( Em trai không bớt lo): Không có, tối nay anh ấy đi xã giao uống khá nhiều rượu, nên chắc là bây giờ anh ấy đã ngủ rồi.

( Anh trai thân yêu): Ồ. Vậy thì em tiếp tục chờ đi, anh ngủ đây, chúc em ngủ ngon.

Diệp Niệm Ninh mỉm cười, cũng gửi lại cho Diệp Thanh Lâm một câu chúc ngủ ngon.

Sau đó cậu bấm vào giao diện trò chuyện với Thời Yến An, lần này rất bất ngờ là Thời Yến An không gửi tin nhắn nào cho cậu, có điều nghĩ lại chắc là do việc ở bệnh viện quá bận.

( Niệm Niệm): Chúc mừng năm mới! Chúc ngủ ngon!

Gửi tin nhắn xong, cậu quay trở lại phòng khách, vừa chờ Thời Yến An trả lời lại tin nhắn vừa ngẩn người suy nghĩ đủ thứ chuyện lộn xộn.

Nói thật là vừa nãy cậu rất muốn đăng chuyện của Giang Mị và Thu Oánh lên Weibo, có lẽ là do kiếp trước đã bị rất nhiều fans quay lại và chà đạp thế nên tâm lý muốn trả thù của cậu bỗng nhiên quấy phá, muốn để người khác cũng nếm trải thử một phen.

Nhưng cuối cùng may mắn thay, lý trí đã đánh bại sự xúc động nhất thời ấy và cậu đã không lựa chọn làm như vậy.

Cậu biết việc Giang Mị thay đổi từ một người bình thường trở thành một người nổi tiếng trên mạng Internet với hàng triệu fans hâm mộ là điều không hề dễ dàng. Và cậu cũng có thể hiểu được nỗi vất vả sau hơn mười năm đọc sách của Thu Oánh để cuối cùng cũng thi đậu vào đại học Y.

Dù cho những chuyện hai người họ đã làm hôm nay thực sự là sai, nhưng chí ít, chúng cũng không đe dọa đến sự an toàn của bản thân cậu.

Họ cũng chỉ mới mười chín tuổi và vẫn còn có một tương lai xán lạn phía sau. Họ không thể để mọi người biết về chuyện này, họ cần có một cơ hội để sửa đổi lần nữa.

Nghĩ đến đây, Diệp Niệm Ninh không khỏi cười khổ, tại sao hồi đó không ai nguyện ý cho cậu một cơ hội lần nữa? Rõ ràng là... cậu cũng không làm bất cứ chuyện gì khác người...

Lại qua một lúc lâu, đợi đến khi Diệp Niệm Ninh sắp ngủ thiếp đi thì đồ ăn ngoài mới giao tới, nhưng vẫn không có tin nhắn nào từ Thời Yến An cả, mãi tới khi cậu chuẩn bị lên giường ngủ cũng không có.

Cậu cũng lười đợi thêm nữa, so với việc đợi một người trả lời tin nhắn cậu vẫn thích ngủ hơn.

*

Vừa xuống máy bay, gió lạnh lập tức xộc thẳng vào quần áo của Diệp Niệm Ninh, Diệp Niệm Ninh nhanh chóng siết chặt quần áo lại. Sau đó vừa đi vừa nghe Tống Tử Khiêm nói đại khái về lịch trình đã sắp xếp cho năm nay.

"Chỉ cho em kỳ nghỉ lễ một tuần! Một tuần lễ sau là cao điểm của lễ trao giải, đến lúc ấy phải bay đi khắp nơi, em nhớ phải chuẩn bị sẵn sàng nhé. Ngoài ra, anh cũng đã đặt ra cho em hai mục tiêu lớn trong năm nay. Đầu tiên là ra mắt một album, thứ hai là một buổi hòa nhạc."

"Đừng mà thưa ngài! Hôm qua vừa mới qua năm mới mà hôm nay đã sắp xếp xong xuôi hết cả năm cho em rồi!" Diệp Niệm Ninh ngồi lên xe, bất lực than vãn.

"Này! Cũng đâu còn cách nào khác! Nhưng yên tâm đi, trong năm nay anh sẽ cố gắng sắp xếp càng ít gameshow cho em càng tốt!"

Diệp Niệm Ninh thở dài: "Haiz, tùy anh vậy."

"Có điều, ngày mai em chỉ có thể nghỉ nửa ngày thôi."

"Tại sao?"

"Bởi vì ngày mai là lễ ra mắt của《 Kinh Thành Điều 》, Thẩm Ý Phong nói với Trịnh Duệ rằng cậu ấy muốn em tới, Trịnh Duệ đã đồng ý rồi, thế nên..." Tống Tử Khiêm nói xong thì nhún vai còn Diệp Niệm Ninh thì trợn tròn cả mắt, tức không thở nổi.

Cái tên Thẩm Ý Phong này đúng là rảnh rỗi mà, một hai phải kiếm chuyện cho mình làm, ngày mai gặp cậu ta nhất định phải bắt cậu ta lại đánh cho một trận mới được!

Nhưng không biết giữa Thẩm Ý Phong và Lý Tê Vũ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mấy ngày nay bận rộn cũng không có tâm sự đàng hoàng với cậu ta.

Nửa giờ sau, xe dừng lại, Tống Tử Khiêm đưa mắt nhìn Diệp Niệm Ninh còn đang ngẩn người, tưởng cậu vẫn còn đang giận Thẩm Ý Phong nên đưa tay ra vỗ vỗ cậu, cười nói: "Được rồi, đừng giận nữa, tới nhà em rồi, mau xuống xe đi!"

Diệp Niệm Ninh gật đầu, vừa định xuống xe lại đột nhiên hỏi: "Khi nào anh đến nhà chú hai em chúc Tết vậy?"

"Ngày mốt. Ngày mai anh phải về quê thăm bà nội và họ hàng."

"Đi đây."

Diệp Niệm Ninh đứng đó nhìn theo xe, đến khi xe đã đi xa cậu mới chậm rãi kéo vali bước vào khu chung cư.

Cậu không về nhà mình mà đi sang nhà chú hai, nói cho cùng thì đã lâu rồi cậu chưa gặp họ, biết hôm nay cậu trở về, chắc là họ đã đợi ở nhà từ sớm rồi.

"Chú hai! Dì hai!" Diệp Niệm Ninh đưa tay gõ cửa, lớn tiếng gọi lên.

"À! Đến đây, đến đây!" Dương Thục Dĩnh vừa nghe thấy tiếng động liền đặt bát đĩa lên bàn,i vội vàng chạy ra mở cửa.

"Niệm Niệm, sao vừa xuống máy bay con không để chú con tới đón? Còn nữa, con mặc ít như vậy có bị lạnh hay không? Đừng để vừa về thì bị cảm lạnh." Dương Thục Dĩnh xách vali vào phòng khách thay Diệp Niệm Ninh, vừa đi vừa trách cứ.

"Không sao đâu dì hai, con không lạnh." Diệp Niệm Ninh ngồi xổm xuống, mỉm cười ôm lấy Kẹo Sữa đang vây quanh người cậu, nhân tiện vẫy tay với Diệp Thanh Lâm đang ngồi trên sô pha: "Anh hai!"

Diệp Thanh Lâm đứng lên ừ một tiếng, xách vali của Diệp Niệm Ninh đi lên lầu.

Diệp Hoài nghe nói Diệp Niệm Ninh đã quay về, liền vội vàng bưng đồ ăn đi ra ngoài: "Ôi chao, đừng để cháu nó vừa về đã nghe bà lải nhải, bà cứ dông dài mãi, dọa cho cháu nó chạy mất để xem bà làm sao bây giờ?"

"Không đâu." Diệp Niệm Ninh cười tủm tỉm.

"Này, sao con không mời Tử Khiêm vào nhà ăn bữa cơm?" Dương Thục Dĩnh nghi ngờ hỏi.

"Con có hỏi nhưng anh ấy bảo không đến. Anh ấy nói là bố mẹ anh ấy cũng đang đợi anh ấy ở nhà!"

"Ôi cũng thật là! Cái đầu óc này của tôi!" Dương Thục Dĩnh cười cười, sau đó nói với Diệp Niệm Ninh: "Đừng đùa với Kẹo Sữa nữa, đi rửa tay rồi ăn cơm!"

"Dạ vâng!" Diệp Niệm Ninh đáp xong lại hét lớn về phía lầu trên: "Anh hai, xuống ăn cơm đi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play