Sau khi trải qua quãng đường hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng bọn họ cũng đã tới trước cửa Tiểu Ốc Mãn Nguyệt.
“Tử Khiêm, Ngư Nhi, tiểu master xuống xe thôi!” Diệp Niệm Ninh xoay người duỗi tay đẩy đẩy Tống Tử Khiêm, gọi một tiếng sau đó bước xuống xe trước.
Ba người ở ghế sau mơ mơ màng màng tỉnh lại, đến lúc nhận ra xe đã ngừng ở trước cửa hàng bọn họ mới vội vàng bước xuống.
“Niệm Niệm, em…” Thời Yến An còn chưa nói xong, Diệp Niệm Ninh đã trực tiếp ngắt lời anh, “Tôi vào trước nhé, mọi người cũng nhanh vào đi.”
Thời Yến An thoáng sững sờ, nhìn theo bóng lưng cậu rời đi lại không khỏi bật cười thành tiếng.
“Đi thôi đi thôi!” Tống Tử Khiêm duỗi người, nói với Thời Yến An.
Thời Yến An gật gật đầu, khóe miệng tràn đầy ý cười vẫn chưa thu lại.
Tống Tử Khiêm hiếu kỳ nhìn anh, hỏi: “Trạng thái của cậu là sao đây? Lúc tới mặt vẫn luôn lạnh te mà sau khi lái xe xong lại trở nên vui vẻ như vậy.”
Thời Yến An mỉm cười thoáng nhìn qua anh ta, không nói gì mà đi thẳng vào trong cửa hàng.
“Cậu cười cái gì hả? Tôi nói đâu có sai!”
Diệp Niệm Ninh mới vừa bước vào Tiểu Ốc Mãn Nguyệt thì đụng phải Hứa Quan Đường đang thị sát công việc, “Anh Hứa!”
Cậu cười tủm tỉm vẫy tay chào với Hứa Quan Đường.
Hứa Quan Đường thấy là cậu thì có hơi ngạc nhiên, ngay lập tức bước tới trước mặt cậu, “Bé Niệm, sao em lại tới đây vậy?”
“Em dẫn bạn bè tới dùng bữa, anh không ngại chứ?” Diệp Niệm Ninh chỉ chỉ bọn người Thời Yến An đang chậm rãi đi tới ở phía sau, cười nói.
“Chậc! Anh hoan nghênh em còn không kịp nữa là!” Hứa Quan Đường vừa nói vừa nhìn về hướng Thời Yến An đang đứng ở cửa, “Thời Yến An cậu cũng là bạn của bé Niệm sao?”
“Ừm. Thì sao? Chỉ cho cậu là anh trai em ấy, chứ không cho tôi làm bạn của em ấy à?” Thời Yến An đi tới bên cạnh Diệp Niệm Ninh, vô cùng tự nhiên nắm tay cậu, sau đó bước ngang qua phục vụ nói: “Đặt giúp chúng tôi một phòng VIP, sáu người.”
Phục vụ đưa mắt nhìn Hứa Quan Đường, Hứa Quan Đường gật gật đầu với cô, cô ngầm hiểu ý sau đó liền nhanh chóng dẫn bọn người Thời Yến An tới phòng VIP tốt nhất.
“Chào hai đứa, anh tên là Hứa Quan Đường. Xem ra thì chắc anh lớn hơn cả hai đứa rồi, nên mấy đứa cứ gọi anh là anh Hứa là được. Sau này tới thành phố H thì có thể tới nhà hàng này của anh dùng bữa, anh sẽ giảm 20% cho mấy đứa.”
Chờ sau khi đoàn người tiến vào phòng VIP, Hứa Quan Đường mới đi tới bên cạnh Trần Ngư Nhi và Lâm Diệc Lận, cười ha hả chào hỏi cả hai.
“Chào anh Hứa, em tên là Trần Ngư Nhi, là trợ lý của Niệm Niệm.”
“Chào anh Hứa, em tên là Lâm Diệc Lận, là master fanclub của Niệm Niệm.”
“À à. Hai đứa là một đôi sao?” Hứa Quan Đường chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh, ý bảo bọn họ ngồi xuống, còn bản thân thì đi tới vị trí giữa Diệp Niệm Ninh và Thời Yến An ngồi xuống.
Hứa Quan Đường cười cười, đưa một phần menu cho bọn họ, “Vừa nhìn là biết hai người chính là một đôi rồi. Gọi món trước đi nhé, cứ gọi tùy thích, muốn ăn cái gì gọi cái đó, hôm nay anh Hứa của các cô cậu mời khách!”
“Vâng, cảm ơn anh Hứa.” Hai người cùng nhau trả lời.
“Ôi trời khách sáo cái gì, các em là bạn của bé Niệm thì cũng chính là bạn của anh, giữa bạn bè với nhau mà nói mấy lời cảm ơn khách sáo đó làm chi!” Hứa Quan Đường xua xua tay, lại đưa cho Diệp Niệm Ninh và Tống Tử Khiêm mỗi người một phần menu.
“Tôi không có menu à?” Thời Yến An xòe tay ra, liếc nhìn Hứa Quan Đường tùy tiện hỏi.
“Anh không có à? Hay là tôi đưa cho anh cái này nhé, tôi và Tử Khiêm xem chung một cái là đủ rồi.” Diệp Niệm Ninh còn tưởng rằng là thiếu menu, vừa tính đưa phần menu trên tay cho Thời Yến An thì bị Hứa Quan Đường ngăn lại.
“Niệm Niệm em cứ xem đi, cậu ta không cần menu đâu. Cậu ta tới chỗ này của anh nhiều lần lắm rồi, có món gì cậu ta cũng đều nhớ rõ cả, không cần phải xem.” Một tay Hứa Quan Đường chống cằm, nhướng mày với Thời Yến An.
“Phải phải phải.” Thời Yến An bất đắc dĩ cười hai tiếng, sau đó nói với phục vụ vẫn luôn đứng ở bên cạnh: “Không cần gọi, cứ đem Mãn Hán toàn tịch lên đi!”
Hứa Quan Đường nghe xong câu này thì duỗi tay nện cho anh một đấm, “Cút đi!”
Những người còn lại nhìn thấy sự tương tác này giữa bọn họ đều không nhịn được nở nụ cười.
Sau khi gọi món xong chờ phục vụ đi ra ngoài rồi, Hứa Quan Đường cười hỏi Tống Tử Khiêm, “Tử Khiêm này, vào lần trước tôi gặp cậu, cậu vẫn chỉ là người đại diện của bé Niệm. Mà sao lần này vừa gặp mặt thân phận của cậu đã thay đổi rồi?”
“Thay đổi thế nào?” Tống Tử Khiêm giả ngu hỏi ngược lại.
“Đừng có giả ngu nữa! Chuyện đó của cậu và Thanh Lâm cậu ta đều kể cho tôi nghe hết, không ngờ được mà không ngờ được mà!” Hứa Quan Đường dứt lời lại giơ ngón tay cái với Tống Tử Khiêm, sau đó cầm ly bia, nói tiếp: “Nào nào nào! Kính cậu một ly! Chúc cậu và Thanh Lâm sớm ngày tu thành chính quả!”
“Ok!”
Cả hai đứng lên cách Diệp Niệm Ninh cụng ly rượu với nhau, Diệp Niệm Ninh ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, dù sao vẫn cảm thấy mình ngồi ở chỗ này có chút không hợp cho lắm.
“Niệm Niệm, em và Điềm Điềm đổi chỗ với nhau đi, như vậy cậu ta và Tử Khiêm sẽ tiện uống rượu hơn.” Thời Yến An nhìn ra Diệp Niệm Ninh có hơi không được tự nhiên, vươn tay vỗ vỗ bả vai Hứa Quan Đường trước rồi mới nói với Diệp Niệm Ninh.
Diệp Niệm Ninh và Hứa Quan Đường liếc nhìn nhau, cùng đứng lên đổi chỗ cho nhau.
“Điềm Điềm? Yến An sao anh lại gọi anh Hứa là Điềm Điềm vậy?”
Có lẽ là do Hứa Quan Đường bị gọi tới chai tai rồi nên cũng không có phản ứng gì, mà đây là lần đầu tiên Diệp Niệm Ninh nghe thấy cái tên này vẫn cảm thấy rất mới mẻ.
Thế là cậu tò mò nhìn Thời Yến An, nhỏ giọng hỏi.
“Tên tục của cậu ta là Điềm Điềm.” Thời Yến An nghiêm túc trả lời.
“Thiệt hay giả vậy?” Diệp Niệm Ninh chớp chớp mắt, nửa tin nửa ngờ.
Thời Yến An vươn tay niết niết mặt Diệp Niệm Ninh, “Là thật. Em cảm thấy anh sẽ lừa em sao?”
“Hai người thì thầm to nhỏ gì đó? Đồ ăn lên rồi kìa còn không mau ăn đi!” Hứa Quan Đường thấy hai người đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau thì liếc mắt một cái, cau mày thúc giục.
“Dạ.”
Diệp Niệm Ninh đáp xong sau đó ngoan ngoãn bắt đầu dùng bữa, chỉ có Thời Yến An là lại ném cho Hứa Quan Đường một ánh mắt đầy khiêu khích, tựa như đang nói: Ai mượn cậu lo?
Hứa Quan Đường trợn cả mắt, đáp lại Thời Yến An bằng khẩu hình: Không ăn thì xéo đi!
Thời Yến An khẽ cười, tiếp đó đứng lên điên cuồng gắp đồ ăn cho Diệp Niệm Ninh, mà dường như Hứa Quan Đường đang muốn đối nghịch với anh, cũng bắt đầu gắp đồ ăn cho Tống Tử Khiêm.
Diệp Niệm Ninh và Tống Tử Khiêm nhìn núi nhỏ trong chén của mình, không khỏi thở dài cùng nhau.
“Anh Hứa anh đừng như vậy, tôi là người đã có gia đình rồi, anh gắp đồ ăn cho tôi thế này không ổn lắm đâu!” Tống Tử Khiêm nhìn Hứa Quan Đường còn muốn gắp cho mình, sợ tới mức vội vàng lên tiếng ngăn cản.
Bấy giờ Hứa Quan Đường mới nhận ra mình có hơi quá, xấu hổ cười hai tiếng, “Ăn nhiều chút, tôi chỉ đang thay Thanh Lâm chăm sóc cho cậu thôi, dù sao cậu cũng là em dâu tôi mà!”
Diệp Niệm Ninh nhìn nhìn hai người bọn họ, rồi sau đó lại nhìn một đũa thịt Thời Yến An đang bỏ vào trong chén mình, “Yến An, không cần đâu, tôi…”
“Em? Em cũng là người đã có gia đình?” Thời Yến An nhướng mày, cười hỏi.
“Không… Không có, chỉ đơn giản là nhiều thế này tôi không ăn hết thôi, hơn nữa có anh ở đó tôi nào dám tìm chứ…”
Lúc Diệp Niệm Ninh nói một câu cuối cùng thì giọng rất nhỏ, nên Thời Yến An không nghe rõ.
“Gì?”
“Không có gì không có gì cả!” Diệp Niệm Ninh lắc đầu, cúi đầu chậm rãi ăn sạch đồ ăn trong chén.
Thời Yến An giơ tay sờ sờ đầu cậu, “Ăn nhiều một chút, quá gầy.”
Sau khi cơm nước xong xuôi, Hứa Quan Đường một hai phải lôi kéo họ tới KTV, nói là anh ấy mới khai trương nhà hàng mới, bảo bọn họ qua xem xem.
Thế nhưng vào nhà hàng rồi sao có thể chỉ thật sự để nhìn thôi, không lâu sau ngoại trừ Thời Yến An không uống rượu ra những người còn lại ai nấy đều tới say quắc cần câu.
“Tôi biết mà.” Thời Yến An nhìn hàng người nằm ườn ra ghế ở kia, sâu sắc thở dài một hơi.
Đầu tiên là anh ra ngoài gọi phục vụ vào, nhờ một phục vụ đưa Hứa Quan Đường lên phòng nghỉ, sau đó lại nhờ mấy người phục vụ còn lại dìu bọn Tống Tử Khiêm ra xe.
Còn anh thì ôm Diệp Niệm Ninh chậm rãi bước ra.
Tuy trong quá trình về khách sạn không có tuyết rơi, thế nhưng trên đường vẫn có tuyết, thế nên tốc độ lái xe của Thời Yến An vẫn khá chậm.
Lúc đang đi qua một giao lộ, còn gặp phải cảnh sát giao thông kiểm tra nồng độ cồn, mặc dù anh không có uống rượu. Nhưng khi cảnh sát nhìn thấy bốn người say xỉn ngủ tới bất tỉnh nhân sự trong xe, thì vẫn theo chức trách hỏi anh một số câu.
Tới cửa khách sạn rồi, Thời Yến An bước vào sắp xếp chỗ ở cho bọn họ trước, may mắn thay chứng minh thư của mấy người Diệp Niệm Ninh đều ở trong balo của Trần Ngư Nhi, còn về Lâm Diệc Lận thì trước tiên cứ để cậu ra ở cùng một phòng với Tống Tử Khiêm thôi.
“Mệt quá.”
Thời Yến An đặt Diệp Niệm Ninh lên trên giường rồi còn mình thì ngồi bệt xuống đất dựa lưng vào tường nghỉ mệt, thật vất vả lắm mới đưa hết mấy người kia về phòng, bây giờ anh chỉ có thể cảm nhận được ngoại trừ mệt ra chính là nóng.
Sau khi nghỉ ngơi vài phút, anh thấy dường như Diệp Niệm Ninh không có gì còn cần anh giúp đỡ, thì nghĩ đã tới lúc quay về phòng mình tắm rửa nghỉ ngơi rồi.