Ngày Diệp Niệm Ninh bay đến thành phố Y, Thời Yến An cũng không đến tiễn cậu.
Thực ra anh muốn đến, nhưng lúc đó Thời Yến An lại nhận được điện thoại từ bệnh viện, nhìn vẻ mặt của anh là biết có việc gấp, nên sau khi hai người ôm nhau một lúc, anh đã vội vàng chạy tới bệnh viện.
"Lần này Thời Yến An không đến tiễn cậu à?" Tống Tử Khiêm nhìn trái nhìn phải, không nhìn thấy bóng dáng Thời Yến An.
"Bệnh viện của anh ấy có việc gấp." Diệp Niệm Ninh kéo vành mũ xuống thấp, cậu đứng giữa hàng người, chờ người phía trước qua cửa kiểm tra an ninh.
"Hoá ra là vậy, tôi còn tưởng rằng cậu cãi nhau với anh ta đấy chứ."
"Tính của em với ảnh đều rất tốt, sao có thể cãi nhau?"
"Cái đấy cũng không chắc. Đúng rồi, cậu đã viết xong bài hát chưa?"
"Viết rồi, viết rồi. Để em sửa lại một chút là có thể giao cho anh."
"Ồ, nhiệm vụ lần này có hiệu suất hoàn thành cao thật nha!" Tống Tử Khiêm mỉm cười nhéo mặt Diệp Niệm Ninh.
Diệp Niệm Ninh không biết phải làm sao, thở dài thườn thượt, thật ra cậu rất muốn né tránh, nhưng né như vậy có thể sẽ khiến Tống Tử Khiêm xấu hổ, hơn nữa bây giờ Tống Tử Khiêm đã là chị dâu của cậu, nên bị nhéo một chút cũng không sao.
Trên máy bay, Diệp Niệm Ninh gặp được một người không ngờ tới, là Lâm Mục.
"Thầy Diệp!" Lúc Lâm Mục nhìn thấy Diệp Niệm Ninh, mặt đang cười hì hì, còn rất lễ phép chào hỏi cậu.
Diệp Niệm Ninh ngẩn người, hỏi: "Sao cậu lại ở chỗ này? Tổ tiết mục cho cậu nghỉ à?"
Lâm Mục gật đầu: "Bà nội tôi nằm viện, xin nghỉ trở về thăm bà."
À, suýt nữa thì quên.
Quê của Lâm Mục là ở thành phố Y.
Mà hình như cậu ta cũng chỉ có bà nội là người thân duy nhất.
Chỉ là tại sao lại phải chạy đến thủ đô chứ không phải là thành phố H? Rõ ràng thành phố H cách thành phố Y gần hơn mà.
Diệp Niệm Ninh nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng.
"Cậu ngồi ở đâu?"
"Tôi ngồi ở chỗ này." Lâm Mục chỉ chỗ ngồi bên cạnh mình.
"Khoang hạng nhất? Đãi ngộ của công ty các cậu tốt vậy sao?" Diệp Niệm Ninh nhướng mày, bình tĩnh thong dong nhìn Lâm Mục.
Lâm Mục xấu hổ gãi đầu: "Đây không phải vé máy bay công ty đặt cho tôi, là bạn của tôi..."
Diệp Niệm Ninh gật đầu, không trả lời, mà lại hỏi Tống Tử Khiêm đang đứng bên cạnh: "Em ngồi đâu?"
Tống Tử Khiêm nhìn chỗ ngồi một cái, sau đó nói: "Cậu ngồi cùng cậu ta, ngay bên cửa sổ đấy."
"Thật là trùng hợp." Diệp Niệm Ninh đi đến ngồi xuống ghế bên cạnh cửa sổ, Lâm Mục cũng ngồi xuống bên người cậu, cả hai đều không nói gì.
Mặc dù Lâm Mục có suy nghĩ muốn trò chuyện với Diệp Niệm Ninh, nhưng Diệp Niệm Ninh đã đeo bịt mắt, trông như sắp ngủ, cậu ta cũng không dám làm phiền thêm nữa.
"Bảo bối, sao anh không đợi em vậy?"
Giọng nữ ngọt ngào vang lên, Diệp Niệm Ninh vẫn còn chưa ngủ, vừa nghe thấy giọng nói này nháy mắt đã biết đây là ai.
"Sụyt! Người ngồi bên cạnh anh chính là giám khảo của chương trình, em đừng gọi bừa." Lâm Mục nhỏ giọng nói với cô gái ngồi hàng ghế phía trước.
Cô gái nhìn Diệp Niệm Ninh đang đeo bịt mắt ngồi cạnh Lâm Mục, bĩu môi: "Chỉ là một minh tinh mà thôi, có gì ghê gớm đâu."
Vốn dĩ Diệp Niệm Ninh không muốn để tâm tới bọn họ, nhưng nghe thấy câu này cậu đột nhiên muốn để tâm."
Diệp Niệm Ninh tháo bịt mắt xuống, khoé miệng mang đầy ý cười: "Ai cho cô gan mà nói như vậy? Nhà cô có mấy trăm tỷ sao? Ngông cuồng như thế?"
Cô gái đó nhìn thấy Diệp Niệm Ninh thì thoáng sửng sốt, tuy cô chưa từng chú ý tới mấy nghệ sĩ, nhưng cô vẫn biết Diệp Niệm Ninh, thiếu gia nhà họ Diệp ở thủ đô, là người cô không thể trêu vào.
"Xin lỗi thầy Diệp, là do em gái tôi không cẩn thận, em ấy không biết là anh." Lâm Mục đưa cho cô gái một ánh mắt, cô vội vàng nói xin lỗi với Diệp Niệm Ninh.
"Cô tên là gì?" Diệp Niệm Ninh liếc nhìn cô ta một cái, thuận miệng hỏi.
Đương nhiên cậu biết tên cô ta, chẳng qua lần này là quy trình phải làm thôi. Dẫu sao thì kiếp trước cậu và cô ta cùng rơi xuống nước, sau đó Lâm Mục vì cứu cô ta mà bỏ rơi cậu.
Nói đi nói lại, cậu trọng sinh trở về lâu như thế, vậy mà đến bây giờ còn chưa đi học bơi, cũng không biết khi nào mới có thời gian rảnh.
"Tôi là Trần An Dao. Thật xin lỗi cậu chủ Diệp, tôi thật sự không phải cố ý nói như vậy."
Vẻ mặt Trần An Dao đầy chân thành nhìn Diệp Niệm Ninh, Diệp Niệm Ninh nhẹ giọng ừ một tiếng, không nói gì thêm.
Lâm Mục với Trần An Dao liếc nhìn nhau, thấy trong mắt đối phương toàn là nghi hoặc và khó hiểu, bọn họ không rõ thái độ của Diệp Niệm Ninh nên không dám nói gì nhiều.
Một lúc lâu sau, Diệp Niệm Ninh đột nhiên cất tiếng hỏi: "Hai người là một đôi à?"
Thật ra không cần hai người bọn họ trả lời, cậu cũng đã biết đáp án, bảo bối? Xưng hô thân mật như vậy cũng chỉ có người yêu mới dùng thôi.
"Không, không phải, cô ấy chỉ là em gái tôi..." Lâm Mục còn chưa nói xong đã bị Trần An Dao xen ngang: "Bảo bối anh nói gì vậy? Trước mặt thầy không được nói dối."
"Đúng vậy, đừng nói dối nha!" Diệp Niệm Ninh cười như không cười nhìn Lâm Mục, Lâm Mục biết lần này có nói dối đi nữa cũng không được gì, nên chỉ đành nói thật: "Ừ, bây giờ chúng tôi là người yêu."
"Vậy hai người quen nhau bao lâu rồi? Đã yêu nhau mấy năm?" Tay đang cầm bịt mắt của Diệp Niệm Ninh nắm chặt hơn nhưng trên mặt vẫn nhẹ nhàng, thoải mái.
"Chúng tôi biết nhau từ nhỏ, quen nhau hơn mười năm rồi. Còn về thời gian yêu nhau à, cũng không nhớ rõ nữa, hình như là tốt nghiệp cấp 3 xong đã ở bên nhau."
Dường như Trần An Dao rất thích nói về chuyện giữa cô ta và Lâm Mục với người khác, một khi đã nói là miệng cứ líu ríu không ngừng. Chỉ một lát sau, ngay cả chi tiết lúc hai người họ tỏ tình ra sao Diệp Niệm Ninh cũng biết.
"Xin lỗi cậu chủ Diệp, tôi có hơi kích động, cho nên nói hơi nhiều." Trần An Dao lúc này mới ý thức được bản thân nói nhiều, cô sợ Diệp Niệm Ninh chê cô phiền, nên vừa nói xong đã vội vàng ngậm miệng lại.
Diệp Niệm Ninh hơi mỉm cười: "Không sao."
Cậu đeo bịt mắt lên lần nữa, lúc này cảm xúc trong lòng lẫn lộn khó tả.
Trần An Dao và Lâm Mục đã quen nhau từ nhỏ, vậy rõ ràng bọn họ thông đồng với nhau lừa gạt cậu, thật không hiểu nổi kiếp trước não cậu bị úng nước hay sao, đến mấy lời nói dối rõ ràng như thế cũng không nhận ra, còn ngây thơ cho rằng bọn họ thực sự chỉ là bạn bè.
A, kiếp trước cậu đúng là một trò cười.
Nhưng, bây giờ hai người bọn họ cũng rất thú vị.
Một chàng trai nhà nghèo, một tiểu thư nhà giàu.
Một người cố hết sức giấu giếm chuyện yêu đương, một người lại chỉ muốn thể hiện tình yêu ở khắp nơi.
Chậc, chậc, chậc, hình như thực tập sinh không được yêu đương cơ mà, cũng không biết sau khi Lâm Mục nổi tiếng, bị phát hiện chuyện này kết quả sẽ thế nào, chắc sẽ càng thú vị hơn nhỉ...
Sau khi xuống máy bay, Diệp Niệm Ninh và bọn người Tống Tử Khiêm, Trần Ngư Nhi đi ra từ lối dành cho khách VIP, còn Lâm Mục và Trần An Dao thì gọi taxi đến bệnh viện thăm bà của Lâm Mục.
"Chuyện mọi người nói trên máy bay tôi đều nghe thấy hết đó! Thật không ngờ, bây giờ vẫn có công ty chấp nhận chuyện thực tập sinh yêu đương." Tống Tử Khiêm vừa cầm laptop xem tài liệu, vừa nói với Diệp Niệm Ninh.
"Nghĩ gì vậy? Đây chắc chắn là đang lén lút yêu đương! Lúc đầu Lâm Mục có nói Trần An Dao là em gái của cậu ta, vừa nhìn đã rõ sợ bị người khác biết chuyện." Diệp Niệm Ninh uống một ngụm nước, nhún vai nói.
"Này, có phải cậu và Lâm Mục đã quen nhau từ trước rồi không?" Tống Tử Khiêm ngẩng đầu nhìn thoáng qua Diệp Niệm Ninh, trong mắt tràn đầy tò mò.
"Không quen! Sao anh lại hỏi như vậy?"
Tống Tử Khiêm lắc đầu, cười nói: "Chà! Thì cảm thấy hình như cách cậu đối xử với cậu ta và người khác không giống nhau. Ban đầu tôi còn tưởng cậu thích cậu ta cơ, bây giờ mới biết tôi nghĩ sai rồi."
"Mạch não của anh thật kỳ lạ, sao em có thể thích cậu ta được?"
"Cái gì mà mạch não kỳ lạ, tôi có căn cứ hẳn hoi đấy, được chứ?"
Tống Tử Khiêm dời mắt khỏi laptop, cực kỳ nghiêm túc nhìn về phía Diệp Niệm Ninh, Diệp Niệm Ninh một tay chống cằm, nhướng mày, ý bảo muốn anh ta nói tiếp.
"Lúc cậu dạy lớp C có trao đổi WeChat với cậu ta, chuyện này cậu không nhớ à? Trừ Thời Ngọc Duy ra, cậu ta chính là thực tập sinh thứ hai có được WeChat của cậu. Cậu còn khen cậu ta hát rất êm tai, nhưng người hát hay hơn cậu ta còn có cả đống, tôi cũng không thấy cậu trao đổi Wechat với người ta. Chỉ mấy việc này thôi vẫn chưa thể chứng minh cậu thích cậu ta sao?"
Sau khi nghe Tống Tử Khiêm nói xong, Diệp Niệm Ninh hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén để mình không chửi tục.
Nói thật, nếu như lần này Tống Tử Khiêm không nói với cậu, chắc cậu sẽ quên mất hết mấy chuyện đó. Mà bây giờ đến cả Tống Tử Khiêm cũng cho rằng cậu thích Lâm Mục, vậy thì chắc hẳn những người khác tám chín phần mười cũng nghĩ như vậy.
Đệch, hiểu lầm lớn rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT