Sau khi tiễn Hạ Từ Yên, Diệp Niệm Ninh cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra. Cậu cầm điện thoại lên đang định cất giọng hát, thế nhưng lại phát hiện trên điện thoại vẫn còn hiển thị giao diện cuộc gọi của Thời Yến An!
OMG!
Cậu nuốt nước miếng, lại áp điện thoại di động lên tai, thử gọi một tiếng: "Yến An?"
Thời Yến An nhẹ giọng đáp: "Ơi."
"Sao anh không cúp điện thoại?" Diệp Niệm Ninh ngồi xuống sô pha, cắn ngón tay, dè dặt hỏi.
Cả người cậu lúc này đều không ổn. Sao lại có cảm giác mình bị Thời Yến An bắt gian tận giường thế này QAQ.
Ế, khoan khoan khoan!
Vì sao tui lại có cái cảm giác này???
"Sao thế? Cậu với chàng trai kia có bí mật gì không thể cho ai biết à?"
Thời Yến An đứng lên, bực bội đi tới đi lui trong phòng khách. Lúc này anh đang cảm thấy vô cùng không vui. Tuy rằng anh và Diệp Niệm Ninh vẫn chưa ở bên nhau, thậm chí Diệp Niệm Ninh vẫn chưa thích anh nữa, nhưng anh lại cảm thấy rất khó chịu, rất bực bội. Tại sao Diệp Niệm Ninh đối với ai cũng tốt như vậy chứ?
Rõ ràng em ấy toàn bị người ta gọi là "Tiểu bá vương", không phải à?
Con người vốn là như vậy, luôn muốn mình là người đặc biệt, muốn xác nhận chỉ có mình mới là ngoại lệ mới có thể an tâm.
"Không phải, tôi chỉ là..." Diệp Niệm Ninh không được tự nhiên ho khan một tiếng, "Tôi chỉ cảm thấy phí điện thoại xuyên quốc gia quá đắt thôi."
"Vậy cậu cảm thấy tôi giống loại người thiếu chút tiền phí điện thoại này sao?"
Diệp Niệm Ninh lấy cái cớ này thật đúng là dở tệ, như thế càng dễ làm Thời Yến An cảm thấy giữa cậu và Hạ Từ Yên thật sự có chuyện gì đó.
"Không giống."
"Cậu trai vừa nãy tên là Hạ Từ Yên à?"
"Đúng vậy."
"Tôi không thích cậu ấy." Ngữ khí Thời Yến An nhàn nhạt, nghe qua hình như là đang giận.
Nhưng Diệp Niệm Ninh lại có thể cảm giác được sự tủi thân trong giọng của Thời Yến An. Từ nhỏ cậu đã không có ba mẹ nên rất mẫn cảm, bản lĩnh nhìn mặt đoán ý đã đạt đến level thượng thừa.
Tuy cậu cảm thấy cái cảm giác tủi thân này của Thời Yến An hình như hơi khó hiểu, nhưng cậu có dự cảm, nếu mình không dỗ Thời Yến An, nhiệm vụ sau này chắc sẽ không dễ hoàn thành nữa đâu.
"Tôi cũng không thích cậu ta. Lần này là vì lúc tôi đóng cửa vô tình kẹp phải tay cậu ta, nên mới để cậu ta vào phòng. Hơn nữa, tôi với cậu ta thật sự không có gì hết á, anh đừng tin mấy cái scandal gì đó. Anh phải tin tưởng tôi đó." Diệp Niệm Ninh vừa hốt hoảng vừa sốt ruột giải thích.
Cậu nói xong, cả hai bên rơi vào trầm mặc thật lâu.
Lâu đến mức Diệp Niệm Ninh còn cho rằng Thời Yến An đã cúp máy rồi.
Thời Yến An giật giật môi, nhẹ giọng nói: "Ừm, tôi tin cậu."
"Vậy được rồi. Tôi... Tụi mình nhắn tin WeChat đi."
Diệp Niệm Ninh đang muốn cúp điện thoại, thanh âm của Thời Yến An lại vang lên, "Niệm Niệm."
"Hở? Sao thế?" Diệp Niệm Ninh vội vàng dừng động tác, nghi hoặc hỏi.
"Cậu là người mà tôi đặt ở chỗ 1cm bên trong vị trí giao điểm của trung tuyến xương quai xanh trái và liên sườn 5." Sau khi nói xong, Thời Yến An vô cùng khẩn trương đợi đầu bên kia hồi đáp.
Nhưng buồn thay, Diệp Niệm Ninh nghe xong chỉ cảm thấy "tôi là ai, tôi đang ở đâu", ngơ ngác hỏi lại: "Anh đang nói cái gì thế?"
"Không... Không có gì."
Thời Yến An đột nhiên nhẹ nhàng thở ra. Cũng may Niệm Niệm nghe không hiểu, dù sao hiện tại thời cơ còn chưa chín muồi. Nhưng đồng thời trong lòng anh cũng có chút tiếc nuối. Kỳ thật anh rất muốn suy nghĩ trong lòng Niệm Niệm.
Yêu thầm đúng là một hồi gió thổi cỏ lay chỉ muốn giấu trong lòng.
*Gió thổi cỏ lay: Cỏ sẽ rung chuyển khi có gió thổi. Một phép ẩn dụ cho những thay đổi nhỏ.
Cúp điện thoại, trong lòng Diệp Niệm Ninh vẫn còn đang suy nghĩ về câu Thời Yến An vừa nói.
Xương quai xanh trái cái gì cơ?
Cách 1cm cái gì cơ?
Là thuật ngữ y học à?
Sao lại nói với tui làm gì?
Tui từ chối hiểu!!!
*
Công việc quay chụp ở nước Y cũng không thuận lợi như trong tưởng tượng. Hai ngày liên tiếp đều mưa lớn, nên không thể ra ngoài chụp ngoại cảnh được.
Mãi mới chờ được đến một ngày trời nắng đẹp, thì lại tới lượt Hạ Từ Yên diễn cảnh khóc mãi mà vẫn không vào được trạng thái. Dù sao cũng đã trễ tiến độ hai ngày rồi, giờ là lúc phải gấp rút đẩy tiến độ lên.
Nhưng Hạ Từ yên cứ luôn làm tiêu tốn thời gian, khiến cho Diệp Niệm Ninh cũng không nhập vai được, vì thế cậu cũng đành dời tiến độ lại thêm một ngày.
Hôm đó, cả ekip đều đợi Hạ Từ Yên chụp cho xong, Diệp Niệm Ninh cũng vậy. Vốn dĩ đạo diễn nói muốn Hạ Từ Yên nhỏ chút thuốc nhỏ mắt để rơi vài giọt nước mắt là được rồi, nhưng Diệp Niệm Ninh không đồng ý. Dù sao đây cũng là MV của cậu, cậu muốn dùng nó để tranh giải thưởng.
Nhưng khổ nỗi Hạ Từ Yên cứ luôn đỏ mắt mà không khóc được, căn bản là không đạt được yêu cầu của Diệp Niệm Ninh. Cuối cùng thấy mặt trời đã sắp xuống núi, nếu còn không quay xong thì chí có thể đợi đến ngày mai lại quay tiếp thôi.
Diệp Niệm Ninh thật sự không còn kiên nhẫn chờ tiếp nữa, chửi ầm lên một hồi với Hạ Từ Yên. Ai mà ngờ được, sau khi bị cậu mắng, Hạ Từ Yên giống như mở ra hai mạch Nhâm Đốc, khóc đến tê tâm liệt phế, còn khóc hẳn hai tiếng đồng hồ, khiến Diệp Niệm Ninh bỗng nhiên cảm thấy hơi áy náy.
Hạ Từ Yên diễn xong đoạn khóc là có thể về nước, mà Diệp Niệm Ninh lại vì đoạn khóc này mà chậm lại một ngày, nên không bay về cùng Hạ Từ Yên. Việc này thế nhưng lại khiến Diệp Niệm Ninh nhẹ nhõm, cậu không muốn lại dính dáng đến Hạ Từ Yên nữa.
Lúc trở lại thủ đô đã là buổi chiều, fan tới đón rất nhiều, khiến sân bay chật như nêm cối.
Hơn nữa bọn họ đều cầm banner trong tay, nhìn thấy Diệp Niệm Ninh bước ra còn đồng thanh hô vang: "Bố Ninh dũng cảm dỗi, Bánh Mật tuyệt đối ủng hộ!"
Âm thanh vang vọng bốn bề.
Khiến cho ba con người Diệp Niệm ninh, Tống Tử Khiêm, Trần Như Nhi vừa mới tỉnh ngủ còn đang mơ mơ màng màng giật mình tỉnh ngủ luôn.
Diệm Niệm Ninh dừng bước chân, làm thủ thế tạm dừng. Các fan dần dần yên tĩnh lại. Cậu nhìn lướt qua các fan đang vây quanh mình, dùng âm thanh không lớn không nhỏ cất tiếng hỏi: "Khẩu hiệu tiếp ứng mọi người vừa mới hô là gì thế?"
Các fan đang muốn hô lại lần lần nữa thì Diệp Niệm ninh vội vàng ngăn lại, "Master đâu? Master có tới không?"
Một cậu bạn nhỏ đeo kính bước tới trước mặt Diệp Niệm Ninh, thẹn thùng nói: "Em là master ạ."
Diệp Niệm Ninh nhìn qua cậu nhóc một lượt. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy master fansite của mình, không ngờ lại là nam.
"Cậu bao nhiêu tuổi rồi? Đã tốt nghiệp chưa? Thích tôi mấy năm rồi?"
"Em 19 tuổi ạ, vẫn chưa tốt nghiệp, đã thích anh 4 năm rồi." Nói xong, cậu nhóc cúi đầu vuống, tai đỏ bừng, có vẻ là một cậu nhóc hay thẹn thùng.
Bốn năm. Cậu cũng chỉ mới debut 4 năm thôi, xem ra là fan chân ái đó.
"Cái khẩu hiệu tiếp ứng lúc nãy đó, cậu nói lại lần nữa đi."
"Bố Ninh dũng cảm dỗi, Bánh Mật tuyệt đối ủng hộ."
"Ai là người nghĩ ra khẩu hiệu này?"
"Là các fan cùng nhau nghĩ ra ạ."
"Nghe bần quá đi, sửa lại giúp tôi." Diệp Niệm Ninh nói xong thì quay đầu nhận lấy cái túi xách trong tay Trần Ngư Nhi đưa cho cậu nhóc, "Đây là ảnh tôi chụp lúc ở nước Y, đều có chữ ký của tôi đó. Nể tình cậu đã theo tôi lâu như thế, tôi đưa hết cho cậu, cậu nhớ giữ gìn cẩn thận. Chỉ cần mất một tấm thì vị trí Master của cậu cho người khác làm đi đó."
Cậu bạn nhỏ ngơ ngẩn gật đầu, đến khi phản ứng lại được thì các fan khác đã tan, mà Diệp Niệm Ninh cũng đã lên xe rời đi rồi.
Cậu ôm chặt chiếc túi trong ngực, lộ ra một nụ cười rực rỡ.
"Cốc cốc cốc!" Diệp Niệm Ninh gõ cửa nhà Thời Yến An. Chưa đến hai phút sau, cửa đã mở ra, chẳng qua mở cửa lại là... Kẹo Sữa.
"Kẹo Sữa? Sao mày học được cách mở cửa rồi hả?" Diệp Niệm Ninh ngồi xổm xuống, kích động ôm Kẹo Sữa vào ngực, vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ hỏi nó.
"Kẹo Sữa, ai tới thế?" Âm thanh của một người phụ nữ trung niên truyền đến. Diệp Niệm Ninh ngẩng đầu nhìn xem, người này cậu không quen, nhưng có lẽ là người nhà của Thời Yến An.
Cậu đứng lên, nở một nụ cười chào hỏi người phụ nữ: "Cháu chào dì ạ, cháu là hàng xóm của Yến An, Diệp Niệm Ninh."
"Ý! Là Niệm Niệm đó hả! Dì là mẹ của Yến An." Giang Nguyệt Nhàn lấy ra một đôi dép mới trừ trong tủ giày, ý muốn mời Diệp Niệm Ninh vào trong.
Diệp Niệm Ninh vội vàng xua tay, "Thôi ạ, cháu không vào đâu. Cháu ghé để đưa Kẹo Sữa qua nhà chú hai cháu ăn cơm. Cảm ơn dì và Yến An chăm sóc Kẹo Sữa giúp cháu, đã làm phiền hai người rồi ạ."
"Có gì đâu có gì đâu. Kẹo Sữa ngoan lắm, không phiền dì chút nào."
Diệp Niệm Ninh lễ phép cười, trả lời: "Dạ, vậy cháu xin phép đi trước. Cháu chào dì ạ!"
"Chào cháu!"
Sau khi nhìn Diệp Niệm Ninh rời đi, Giang Nguyệt Nhàn đóng cửa lại, nói với Thời Điều, ba của Thời Yến An đang ngồi trên sô pha xem điện thoại: "Đứa nhỏ này đúng là không tồi. Vừa lễ phép, lại vừa ngoan. Nếu như Yến An thật sự rời khỏi nhà họ Thời vì cậu ấy, em cảm thấy cũng không có vấn đề gì cả."
Thời Điều hừ lạnh một tiếng: "Bây giờ người ta còn chưa thích con trai em, con trai em đã rời khỏi nhà họ Thời rồi kia kìa. Coi chừng sau này lại thành dã tràng xe cát."
"Anh phải tin tưởng con anh chứ."
"Cứ cho là đứa nhỏ kia và Thời Yến An thật sự ở bên nhau đi, Diệp gia có chịu đồng ý không? Lão Diệp Hoài cáo già kia không chừng sẽ bày trò hại Thời Yến An!"
"Làm sao được, con nhà người ta, người ta phải khảo nghiệm Yến An cẩn thận vốn là chuyện bình thường."
"Nó rời khỏi nhà họ Thời thì chỉ là cái rắm! Chẳng lẽ nó định sau này dựa vào chút lương bác sĩ còm cõi đó để nuôi con nhà người ta? Hơn nữa người ta là cậu chủ, nó không rời khỏi Thời gia thì còn có thể xem như môn đăng hộ đối với nhà người ta. Còn giờ nó đi rồi, đừng nói môn đăng hộ đối, tiền nó kiếm được còn chưa chắc đã đủ cho người ta tiêu vặt kia kìa."
Đối với việc Thời Yến An muốn rời khỏi nhà họ Thời, Thời Điều cực kỳ không đồng ý. Khó khăn lắm ông mới có thể tranh được một miếng thịt nơi cái Thời gia cá lớn nuốt cá bé kia. Ai mà nghĩ tới con trai mà ông vất vả nuôi lớn căn bản lại không thèm hiếm lạ gì miếng thịt của mình. Đã vậy lại còn nhớ thương đem thịt đưa cho người khác. Không có miếng thịt này, sau này con ông còn không phải đứa nhóc cho người ta bắt nạt sao?
Con ông hồ đồ không quan trọng. Ông là một người cha, phải thay con mình bảo vệ những thứ mà nhà họ nên có.
"Ba, những chuyện đó con đều biết cả, con sẽ giải quyết." Thời Yến An ở trên lầu nghe lén nãy giờ chậm rãi đi xuống, ngồi xuống sô pha.
Quả thật ba anh nói không sai, chỉ là anh căn bản cũng không còn là thằng nhóc miệng còn hôi sữa trong mắt ba nữa rồi. Anh đã 25 tuổi rồi, tất cả nhà xe, tiền tiết kiệm hay địa vị của anh đều là do anh nỗ lực mà có được. Bên ngoài chẳng có mấy người biết anh là người nhà họ Thời.
Trước giờ anh chưa từng dùng qua cái danh người Thời gia này, nhưng anh vẫn có thể được người khác tôn trọng và kính nể. Còn về chuyện chênh lệch kinh tế với Niệm Niệm, anh tin là chỉ cần mình cố gắng làm việc, cũng có thể coi như đuổi kịp Niệm Niệm. Dù sao đi nữa lương bổng đãi ngộ của bệnh viện thủ đô cũng có thể coi là rất cao.
"Con giải quyết? Con định giải quyết thế nào?" Thời Điều dừng một chút, lại nói: "Ba thấy con vẫn cứ là cua đổ được người ta đi rồi tính. Bây giờ ba thấy cậu nhóc kia hình như không có ý gì với con đâu."
Thời Yến An bị chọc tới chỗ đau trong lòng miễn cưỡng duy trì nụ cười: "Con sẽ cố gắng."
"Được được, cố lên con trai! Đừng để một đứa nhỏ tốt như vậy mà lại bị người khác cướp mất đó!" Giang Nguyệt Nhàn cho con trai một ánh mắt cổ vũ.
"Mẹ, con biết rồi."