Buổi chiều lười biếng, ánh mặt trời tựa như như dải ruy băng mềm mại, khẽ vuốt ve mặt đất, lan tỏa nồng đậm ấm áp, hướng xuống thế gian.

Chạy ngang qua hàng cây phong đỏ ven đường, gió nhẹ thoảng qua, làm lay động những lá cây rơi rải đầy đất.

Diệp Niệm Ninh tùy tay vuốt vuốt tóc mình, mở miệng nói với bốn người kia: "Chúng ta đi phố người Hoa đi vừa lúc ăn no bên kia luôn không cần phải ăn cơm chiều."

"Được." Người đầu tiên gật đầu đồng ý là Thời Yến An.

"Cũng được."

Ba người còn lại cũng không có dị nghị gì.

Vì thế năm người liền cùng tới phố người Hoa cách đó không xa.

Phố người Hoa có thể coi như là thành trong thành, bầu không khí cách điệu tươi sáng, có một phong cách kiến trúc độc đáo riêng biệt, khơi nguồn cảm hứng âm nhạc, còn có th đánh thức vị giác mỹ thực cùng vẻ đẹp văn hóa độc đáo.

Đến phố người Hoa, còn có thể mơ hồ nghe thấy có người đang nói tiếng nước Z phổ thông.

"Anh, chúng ta tách ra đi riêng nhé, ba người các anh đi cùng nhau, em đi cùng Yến An." Diệp Niệm Ninh đề nghị.

"Em đi cùng cậu ta?" Diệp Thanh Lâm là người đầu tiên đưa ra nghi vấn, hơn nữa còn dùng ánh mắt hình viên đạn tia về phía Thời Yến An.

Thời Yến An khẽ cười cười, lui ra sau hai bước đi về phía sau Diệp Niệm Ninh, vừa lúc chặn tầm mắt của Diệp Thanh Lâm.

"Ừm, anh ấy không ăn cay được, em dẫn anh ấy đi tìm chỗ nào đồ ăn không cay."

Trong năm người bọn họ chỉ có Thời Yến An không thích ăn cay, nếu Thời Yến An đi theo bọn họ nhất định tìm đều là nơi có toàn đồ ăn cay thôi. Người là cậu hẹn tới, dù sao vẫn không thể để cho người ta phải theo khẩu vị của mình chứ.

"Vậy được rồi, chờ xong rồi chúng ta liên lạc qua điện thoại." Lời này của Tống Tử Khiêm nghe ra có vẻ có cảm giác rất tiếc nuối, nhưng Diệp Niệm Ninh lại thấy được sự vui vẻ toát ra từ trong mắt Tống Tử Khiêm.

???

Tui và Thời Yến An đi rồi anh ta có gì thấy vui sao?

Chẳng nhẽ trong lúc lơ đãng hai chúng tui đã chọc tới anh ta?

Vẻ mặt Diệp Niệm Ninh đầy hoang mang.

Tống Tử Khiêm cũng đã nói như vậy, cho dù Diệp Thanh Lâm muốn phản đối cũng không tiện mở miệng. Vì thế anh trừng mắt liếc nhìn Thời Yến An một cái sau đó liền cùng Trần Ngư Nhi và Tống Tử Khiêm rời đi.

"Yến An, có phải anh và anh tui xảy ra mâu thuẫn gì hay không?" Diệp Niệm Ninh nhìn bóng lưng Diệp Thanh Lâm nhỏ giọng hỏi Thời Yến An.

Thời Yến An lắc đầu, đưa kẹo bông gòn mới vừa mua cho Diệp Niệm Ninh. Diệp Niệm Ninh ngạc nhiên nhìn kẹo bông gòn trong tay, trực tiếp cắn ngay một miếng to, "Anh mua khi nào đó?"

"Mới nãy. Thích không?" Thời Yến An vươn tay dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt vuốt khóe miệng Diệp Niệm Ninh, thấy bộ dạng đỏ mặt không dám cử động của Diệp Niệm Ninh, anh không khỏi cười nhẹ ra tiếng.

Diệp Niệm Ninh yên lặng lại cắn thêm hai ngụm bông gòn, không được tự nhiên khụ một tiếng sau đó lại hỏi: "Vậy thì tại sao hôm nay anh tui trừng anh dữ vậy?"

Thời Yến An tiến gần đến bên tai Diệp Niệm Ninh, nhỏ giọng nói: "Bởi vì cậu ta đã biết được một bí mật của tôi."

"Bí mật? Bí mật gì đó?" Diệp Niệm Ninh xoa xoa lỗ tai, chờ tới khi hỏi xong cậu mới ý thức được không đúng.

Người ta cũng đã nói là bí mật rồi, há nào lại còn hỏi nữa?

Trời ơi, cái miệng ngu ngốc này!

Diệp Niệm Ninh vỗ vỗ miệng mình, ngượng ngùng nói với Thời Yến An: "Xin lỗi."

"Không sao. Nhưng bí mật này về sau nhất định cậu sẽ biết." Thời Yến An vươn tay nắm lấy cổ tay Diệp Niệm Ninh. Diệp Niệm Ninh còn chưa hiểu lời anh nói có ý gì, thì lại phải suy nghĩ sang chuyện này.

Anh nắm tay tui làm gì vậy?

Nà nà, tui phải làm sao bây giờ?

Tui có nên nói với ảnh là đừng có làm vậy hay không?

Nhưng nếu tui nói ra rồi thì liệu phá hủy tình bạn giữa tụi tui hay không? Hơn nữa cái này cũng có thể coi như là cử chỉ thân mật mà ha? Hẳn là sẽ có giá trị năng lượng đúng không.

Vậy nếu không thì cứ nắm như vậy đi?

Nhưng mà tui cứ cảm thấy kỳ kỳ sao á!

Thời Yến An không biết trong lòng Diệp Niệm Ninh trong đang là một hồi sóng to gió lớn, nhưng thấy biểu cảm rối rắm này của Diệp Niệm Ninh cũng đã đủ để đoán được một ít.

Anh mím môi, nỗ lực không để bản thân cười ra tiếng, "Người nhiều quá đừng để lạc."

"Hả? À à, được."

Diệp Niệm Ninh hoàn hồn lại, lên tiếng.

"Cậu muốn ăn gì? Tôi đi cùng cậu." Mắt Thời Yến An mang theo ý cười nhìn Diệp Niệm Ninh còn đang suy nghĩ miên man, hỏi.

Diệp Niệm Ninh vội lắc lắc đầu, "Không không không, phải là anh muốn ăn cái gì, tôi đi cùng anh."

"Thật ra là như nhau, dù sao cũng là hai người chúng ta, đúng không?"

Lời của Thời Yến An truyền vào trong tai Diệp Niệm Ninh, Diệp Niệm Ninh ngốc lăng gật gật đầu. Sao cậu cứ cảm thấy lời của Thời Yến An hình như còn bao hàm một tầng ý khác nữa.

Nhưng cậu không nghĩ ra nổi.

"Niệm Niệm, ngày mai tôi phải tham gia hội thảo trao đổi học thuật, không thể ở cùng cậu, xin lỗi." Thời Yến An đút một miếng sủi cảo tôm vào miệng Diệp Niệm Ninh, Diệp Niệm Ninh xua xua tay, ăn hết thức ăn trong miệng rồi nói: "Nè, chuyện này có gì mà phải xin lỗi, anh có thể tới gặp tôi, là tôi đã thấy rất vui rồi."

Thời Yến An cười cười, nhẹ giọng ừ một tiếng, không nói nữa. Em không biết được, trong những ngày không thể gặp nhau, anh nhớ em bao nhiêu.

Dạo xong phố người Hoa thì đã 6 giờ tối, Diệp Thanh Lâm đưa Diệp Niệm Ninh về bệnh viện rồi cùng ba người còn lại cùng gọi xe về khách sạn.

"Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, nhận được mức năng lượng là 50."

Giọng của 88 vang lên, Diệp Niệm Ninh tùy ý ừ một tiếng rồi tiếp tục ngủ.

*

Ngày Diệp Thanh Lâm cùng Thời Yến An rời khỏi nước A vừa hay kịp lúc Diệp Niệm Ninh xuất viện, Diệp Niệm Ninh ngay cả đồ đạc còn chưa thu dọn đã vội vã sốt ruột gọi taxi đến sân bay.

"Yến An! Anh!"

Diệp Niệm Ninh thở hồng hộc chạy tới trước mặt Diệp Thanh Lâm và Thời Yến An, hai người đồng thời cau mày, lại đồng thời đưa cho cậu một chai nước.

"Em có nước của mình, hai người giữ lại cho mình dùng đi." Diệp Niệm Ninh không chú ý tới sóng to gió lớn giữa hai người, cầm lấy chai nước khoáng trên tay mình cứ như thế rót vào một ngụm.

"Uống chậm một chút, coi chừng sặc." Thời Yến An vỗ vỗ nhẹ lên lưng Diệp Niệm Ninh, dịu dàng lên tiếng.

"Không phải nói không tiễn sao? Thế nào lại còn tới đây nữa?" Diệp Thanh Lâm mở miệng hỏi.

"Chỉ muốn đến tạm biệt mà thôi." Sau khi Diệp Niệm Ninh nói xong ngừng lại một chút, trái lại mong chờ nhìn về phía Thời Yến An, "Có thể ôm một cái không?"

Đối với phúc lợi tự đưa tới cửa Thời Yến An tất nhiên sẽ không từ chối, anh ôm lấy Diệp Niệm Ninh, mỉm cười lên tiếng: "Được. Chúng ta gặp lại ở thủ đô, tôi chờ cậu trở về."

"Ừm."

Trên máy bay, Diệp Thanh Lâm và Thời Yến An ngồi cùng nhau, hai người ai nấy cũng không mở miệng nói chuyện, cứ như vậy lẳng lặng mà đợi.

Cuối cùng, vẫn là Diệp Thanh Lâm nhịn không nổi trước, anh hỏi: "Cậu đã thổ lộ với Niệm Niệm rồi à?"

Thời Yến An lắc đầu, "Không có."

"Vậy tại sao hai người nhìn cứ như một đôi vậy?"

"Có thể là vì có tướng phu thê." Thời Yến An mỉm cười chớp chớp mắt với Diệp Thanh Lâm.

Diệp Thanh Lâm trợn mắt, "Không biết xấu hổ. Cậu tính lúc nào thì thổ lộ?"

"Chờ thêm chút nữa, chờ đến ngày em ấy thật sự thích tôi."

"Cắt, tôi chỉ hy vọng nó vĩnh viễn đừng thích cậu."

"Tại sao? Tục ngữ đã nói, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, cậu không cho em ấy thích tôi, vậy lỡ như sau này em ấy thích trúng người nào xấu thì làm sao? Tôi nói cậu nghe, người mà cậu đã hiểu tận gốc rễ như tôi không phải là lựa chọn tốt nhất à?"

"Hừ, nhà các người quá có tiền, nhà của chúng tôi trèo cao không nổi, được rồi chứ?"

Diệp Thanh Lâm đeo bịt mắt lên chuẩn bị ngủ, Thời Yến An thấy bộ dạng không muốn nói chuyện của anh, cũng không mở miệng nữa.

Anh hiểu ý trong lời nói của Diệp Thanh Lâm. Nhà họ Thời là thế gia trăm năm, không chỉ có rất nhiều quy củ rườm rà, mà còn rất nhiều người tranh gia sản không bớt lo kia.

Trước đây anh phải tốn bao nhiêu công sức mới thoát ra khỏi vũng lầy kia, không chỉ ra thẳng nước ngoài sau khi tốt nghiệp đại học mà còn học chuyên ngành y khoa không liên quan gì đến sự bồi dưỡng của gia tộc, hơn nữa còn có ước pháp tam chương với ông nội, không được chạm vào bất kỳ chuyện gì của gia tộc.

Cũng đã làm tới bước này rồi, nhưng anh vẫn chỉ trong tình trạng nửa thoát ly khỏi gia tộc.

Vả lại, mặc dù cha mẹ anh không phản đối anh cưới con dâu nam, nhưng những người khác trong gia tộc nhất định sẽ đàm tiếu, nói không chừng còn sẽ cho rằng anh dẫn theo Niệm Niệm là muốn cùng nhau tranh giành gia sản.

Nhưng anh không muốn để Niệm Niệm chịu ủy khuất. Xem ra, nên cắt đứt triệt để rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play