Sau khi ở bên Thời Yến An, mỗi ngày của Diệp Niệm Ninh ngoại trừ viết nhạc thì chính là yêu đương. Những thứ mà cậu từng ghét cay ghét đắng trước đây, sau khi yêu đương lại bỗng trở thành những thói quen hằng ngày. Hiện tại cậu cứ có cảm giác xung quanh mình và Thời Yến An đều là bong bóng tình yêu màu hồng, nếu không phải vẫn còn chưa công khai thì cậu nhất định đã lên Weibo show ân ái cả trăm ngàn lần rồi.
"Niệm Bảo, em xem Weibo chưa?"
*Theo lý thuyết thì "Niệm Bảo" nó khá là QT, có nghĩa là Niệm Cục Cưng, nhưng mà nghĩ lại tiếng Việt cũng không ai gọi Niệm Cục Cưng cả, thường chỉ gọi cục cưng thôi. Nên sau 7749 lần cân nhắc, mình xin mạn phép giữ lại chữ "Niệm Bảo", xem như nó là biệt danh gọi yêu của TYA dành cho DNN nhé (Như kiểu chồng mình hay gọi mình là Mèo nè hê hê)
Thời Yến An vừa ăn cơm vừa hỏi Diệp Niệm Ninh đang ngồi trên sô pha chơi game.
Diệp Niệm Ninh cũng không nhìn Thời Yến An mà thuận miệng hỏi lại: "Vẫn chưa, sao vậy anh?"
"Chuyện Lâm Mục nɠɵạı ŧìиɦ bị cảnh cáo, chắc là sắp bị cấm sóng rồi."
Thời Yến An vừa nói vừa từng giây từng phút chú ý đến phản ứng của Diệp Niệm Ninh.
Diệp Niệm Ninh vừa nghe thấy tin này thì khẽ khựng lại giây lát, sau đó khẽ à một tiếng.
Chuyện Lâm Mục nɠɵạı ŧìиɦ sao lại bị đào ra nhanh thế nhỉ? Không đúng! Chẳng lẽ tự hắn tuồn ra hay sao?
Hơn nữa không phải Lâm Mục có kim chủ mới rồi à? Vị kim chủ kia của hắn đáng lẽ sẽ không để những chuyện này xuất hiện mới đúng? Dù sao cũng là gièm pha mà.
Phong sát... Chuyện này... Chẳng lẽ là do Trần An Dao làm?
"Ồ? Sao em thờ ơ thế...? Cậu ta không phải là... học trò của em à?"
Thời Yến An định nói là "bạn trai cũ", nhưng lại không muốn chọc giận Diệp Niệm Ninh, đành phải sửa lời thành học trò.
Diệp Niệm Ninh sao có thể không biết Thời Yến An đang suy nghĩ cái gì, chắc anh lo cậu vẫn còn tình cảm với Lâm Mục. Thật ra cậu cũng muốn kể hết những chuyện kiếp trước cho Thời Yến An, nhưng lúc này vẫn còn một chuyện quan trọng hơn chưa xong, đợi chuyện kia xong xuôi hết cậu sẽ nói mọi chuyện cho Thời Yến An biết.
Mà chuyện quan trọng đó chính là chuyện nguy hiểm đến tính mạng vào ngày 12 mà 88 đã nhắc cậu trước khi rời đi.
"Được rồi mà, anh yêu, đừng có ghen. Anh nhìn lại anh xem, một viện trưởng bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền, việc gì phải ghen với một người mới trong giới chứ?"
Diệp Niệm Ninh nhanh chóng kết thúc trò chơi, đứng dậy đi đến trước mặt Thời Yến An, vươn tay nhéo mặt anh, sau mới ngồi xuống bên cạnh ăn lẩu cay.
"Đương nhiên phải ghen tị rồi, anh ta chính là mối tình đầu của em!" Thời Yến An mở một hộp cơm đưa cho Diệp Niệm Ninh. Diệp Niệm Ninh lắc đầu cười nói: "Ai bảo anh ta là mối tình đầu của em hồi nào? Mối tình đầu của em rõ ràng là anh mà!"
"Em lừa anh! Đồ lừa đảo, chỉ biết dỗ ngon dỗ ngọt anh thôi." Tuy ngoài miêng Thời Yến An nói thế, nhưng nụ cười trên mặt anh thì lại chứng minh anh rất thích nghe câu vừa rồi của Diệp Niệm Ninh.
Diệp Niệm Ninh cười tủm tỉm, bắn tim với Thời Yến An, lại nói: "Thật mà, yêu anh ghê á!"
Thời Yến An cười đầy cưng chiều: "Anh cũng yêu em."
Ngày 12 cũng đã sắp tới rồi, Diệp Niệm Ninh vì chuẩn bị cho ngày này mà cố ý về ở nhà chú thím hai.
"Em thật sự muốn về nhà chú hai ở à?"
Thời Yến An nhìn Diệp Niệm Ninh đang thu thập hành lý, hơi nghi hoặc, sao tự nhiên đang êm đẹp lại đòi về vậy? Gần đây hình như mình cũng đâu có làm gì chọc giận em ấy?
"Đúng vậy!"
Diệp Niệm Ninh trả lời, sau đó cầm lấy một quyển sách tên là "Phương pháp và kỹ thuật cấp cứu" của Thời Yến An bỏ vào vali. Thời Yến An thấy cậu cầm quyền sách này thì cau mày, "Em về nhà còn đem theo cuốn sách này làm gì?"
Đương nhiên là đem về học rồi! Diệp Niệm Ninh thầm nói trong lòng là thế, nhưng ngoài mặt lại khẽ cười, đáp lại, "Phòng ngừa vạn nhất thôi." Cứ vậy mà muốn hàm hồ cho qua chuyện này.
"Phòng ngừa vạn nhất? Phòng chuyện gì vạn nhất? Em lại muốn làm gì thế?"
Thời Yến An nhạy bén nhận ra Diệp Niệm Ninh lại đang muốn gạt mình, hơn nữa còn đang giấu giếm anh một chuyện gì đó cực kỳ quan trọng. Anh muốn biết đáp án, nhưng đồng thời trong lòng cũng tự hiểu rõ, Diệp Niệm Ninh chắc chắn sẽ không nói cho anh biết.
Anh cảm thấy bắt đầu từ khi biết Diệp Niệm Ninh đến nay, anh luôn đứng ở vị trí bị động. Cho dù là lúc hai người chỉ mới biết nhau, đến khi tìm hiểu hay ngay cả đến giờ hai người đã chính thức yêu đương, anh đều đang đi theo Diệp Niệm Ninh. Tuy rằng anh thích cậu, nhưng khi biết người yêu mình có rất nhiều bí mật, anh vẫn sẽ vô thức cảm thấy vô cùng khó chịu.
Làm gì có ai muốn người mình yêu gạt mình rất nhiều chuyện bao giờ.
"Yến An, lần này em thật sự có chuyện rất quan trọng, nhưng bây giờ không tiện giải thích với anh. Đợi chuyện này kết thúc, chỉ cần đợi chuyện này kết thúc thôi, em sẽ nói cho anh tất cả mọi chuyện, được không?"
Diệp Niệm Ninh khóa vali, sau đó giơ tay ôm Thời Yến An thật chặt.
Thời Yến An gật đầu, vùi mặt vào cổ cậu.
"Có chuyện gì anh giúp được em không?"
"Tạm thời thì không có. Thôi, em đi đây, gặp lại anh sau!"
Diệp Niệm Ninh kéo vali, cầm điện thoại lên rồi ra cửa.
Thời Yến An không tiễn cậu, chỉ ôm Bơ đứng ở trước cửa thang máy, đợi thang máy đóng cửa xong mới quay về nhà.
Lúc Diệp Niệm Ninh về đến nhà chú hai, trong nhà không có ai. Nhưng như vậy cũng tốt, cậu có thể nhân lúc này mà xem cuốn sách "Phương pháp và kỹ thuật cấp cứu".
Diệp Niệm Ninh nhìn qua một lượt, tổng cộng có gần tới một trăm chương, trong đó tuy rằng có rất nhiều phương pháp xử lý những tình huống đột xuất, nhưng đa phần vẫn là xử lý khi phát bệnh. Cậu nhìn qua vài lần rồi gấp sách lại. Anh cậu không có bệnh gì cả, cho dù học thuộc lòng thì cũng không dùng được.
Hơn nữa cậu đã đánh giá bản thân mình quá cao rồi. Lúc này cậu thật sự là vừa mở sách ra đã buồn ngủ.
"Nếu không xem phương pháp, vậy phải bắt đầu giải quyết từ gốc rễ vấn đề rồi. Từ lúc anh ấy đi ngủ trước ngày 12, mình nhất định phải theo sát anh ấy từng bước không rời... Chắc là phải theo sau thôi, nếu đi bên cạnh, anh ấy chắc chắn sẽ nghi ngờ..."
Diệp Niệm Ninh ở trong phòng thì thầm tự nhủ.
Cậu ngồi trong phòng tự tiêu khiển không biết bao lâu. Mãi đến khi cậu thấy đói bụng muốn xuống nhà ăn cơm, lấy điện thoại ra nhìn thử, hóa ra đã 6 giờ tối rồi.
Diệp Niệm Ninh đứng dậy vươn vai, cất điện thoại vào túi rồi ra khỏi phòng đi xuống lầu.
Dương Thục Dĩnh và Diệp Hoài đang xem phim nghe thấy tiếng động thì quay sang nhìn nhau một cái, sau đó cùng đưa mắt nhìn lên lầu, thấy là Diệp Niệm Ninh mới yên tâm.
"Niệm Bảo, sao con lại về đây rồi? Thím còn tưởng trong nhà có trộm vào chứ!"
Dương Thục Dĩnh vừa cười nói, vừa đi đến tủ lạnh lấy đồ uống cho Diệp Niệm Ninh.
"Mấy hôm nay con không có linh cảm viết nhạc, nên về đây ở hai ngày để thay đổi hoàn cảnh, xem thử có thể tìm linh cảm hay không ấy mà."
DIệp Niệm Ninh mặt không đỏ tim không đập nói bừa.
Cậu đi xuống, nhận lấy đồ uống từ tay Dương Thục Dĩnh, đoạn ngồi xuống bên cạnh Diệp Hoài.
Dương Thục Dĩnh cũng ngồi xuống bên cạnh cậu, "À, thế sao! Ây da, sao con về cũng không nói với chú thím một tiếng thế?"
"Còn không phải con sợ quấy rầy chú thím làm việc hay sao!"
"Con đấy! Đã ăn cơm chưa?"
"Dạ chưa, con vẫn luôn ở nhà mà. Chú thím ăn xong rồi ạ?"
"Đúng vậy! Chú thím đều ăn ở ngoài hết rồi." Dương Thục Dĩnh đứng lên định vào bếp, DIệp Niệm Ninh vội ngăn bà lại, "Thím hai, thím đừng nấu. Để con đặt đồ ăn bên ngoài là được, chú thím đi làm cả ngày nay cũng mệt lắm rồi, cứ nghỉ ngơi đi."
"Cái gì đâu! Hôm nay thím cũng chỉ là đi tụ họp với bạn bè một bữa thôi, có làm gì mệt mỏi đâu. Hơn nữa con cứ ăn cơm ngoài hoài cũng không tốt. Cứ để đó thím nấu cho con bát mì, một xíu là xong thôi."
"Vậy cũng được, cảm ơn thím."
Diệp Niệm Ninh thấy Dương Thục Dĩnh nói thế thì cũng không từ chối nữa.
"Người một nhà, đừng có suốt ngày nói cảm ơn thế!"
Dương Thục Dĩnh nói xong thì đứng dậy đi vào bếp. Diệp Niệm Ninh cười cười, vừa lấy điện thoại ra định nói chuyện với Thời Yến An thì đã nghe tiếng chuông cửa vang lên.
Cậu vội vàng chạy ra mở cửa, "Anh, anh cũng tới đây ăn ké à?"
Lúc Diệp Thanh Lâm nhìn thấy cậu, trong mắt anh lóe lên một tia vui vẻ, "Sao em lại bỏ người ta mà về đây rồi?"
"Em về đây tìm linh cảm sáng tác á!"
"Thanh Lâm về rồi đấy à? Con có muốn ăn mì không?" Dương Thục Dĩnh đứng trong bếp nghe được tiếng hai anh em nói chuyện, vội vàng lớn giọng hỏi.
"Dạ có!" Diệp Thanh Lâm đáp lại lời thím hai xong thì quay sang nói với Diệp Niệm Ninh: "Em bớt điêu ngoa lại đi! Em với Thời Yến An dính như keo dính chuột thế, trừ khi tận thế, không thì đời nào em lại bỏ cậu ta mà đi được?"
Diệp Niệm Ninh cười cười nhưng không nói gì, trong lòng đầy bội phục.
Không hổ là anh ruột của cậu, liếc mắt một cái đã nhìn ra cậu đang nói điêu, quá là xuất sắc luôn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT