Diệp Niệm Ninh nghe thấy câu trả lời này thì hơi ngẩn ra, sau đó nghĩ đến chuyện ở thế giới song song, Hứa Độ là một diễn viên, bỗng hiểu rõ.

Mặc dù bây giờ Hứa Độ đã tới nơi này, nhưng những suy nghĩ được nảy sinh từ tất cả mọi chuyện cậu ta trải qua thì không hề thay đổi. Ví dụ lúc đầu, Hứa Độ từ thế giới song song tới đây, thấy cậu thì vẫn thích như trước kia, lại còn không thay đổi vì tính cách và nghề nghiệp của cậu khác trước.

Diệp Niệm Ninh như đang suy tư gì đó mà nhìn Hứa Độ, nhỏ giọng hỏi: "Cậu đã nói với Mạnh Cảnh về chuyện này chưa?"

Hứa Độ mím môi lắc đầu: "Chưa, tôi không dám."

"Vì sao không dám?"

Diệp Niệm Ninh cau mày, chẳng nhẽ Mạnh Cảnh ngược đãi cậu ta? Nhưng trông Mạnh Cảnh không giống người sẽ làm như vậy! Với lại, trước kia Hứa Độ còn từng khen Mạnh Cảnh với cậu, chắc không phải vì bây giờ Hứa Độ mất trí nhớ, nên đột nhiên thay đổi thái độ đó chứ?

"Hình như anh ta rất hy vọng tôi có thể tiếp tục viết nhạc... Nếu tôi không viết, chắc hẳn anh ta sẽ rất thất vọng... Anh ta đối xử với tôi rất tốt, nếu tôi làm cho anh ta thất vọng, có phải anh ta sẽ không đối xử tốt với tôi nữa không?"

Diệp Niệm Ninh há hốc mồm, không biết nên trả lời thế nào.

Chậc, sao lại quên bây giờ tâm lý của Hứa Độ chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi thôi chứ? Hơn nữa Hứa Độ còn là trẻ mồ côi, tâm tư nhất định lại càng nhạy cảm và tinh tế hơn so với người khác.

Thật ra Diệp Niệm Ninh rất hiểu Hứa Độ, dẫu sao bây giờ cậu ta cũng đã xuyên tới một thế giới xa lạ, tất cả mọi chuyện đều thay đổi, cậu ta không biết nên tin tưởng ai, chỉ biết ai đối tốt với mình thì cậu ta sẽ đối xử tốt lại.

Mà lúc đầu, chính bản thân Diệp Niệm Ninh được chú thím hai nhận nuôi, cũng có tình trạng như thế, sợ hãi, e dè, lo sợ nếu làm không tốt cái gì sẽ khiến hai người họ tức giận.

Còn nhớ lúc ấy, ngay cả tiền tiêu vặt cậu cũng không dám mở miệng xin chú thím, chỉ lo họ cảm thấy mình là gánh nặng, là con ghẻ. Sau này vẫn là thím hai nhận ra sự khác thường của cậu, cố gắng khuyên nhủ cậu một phen, từ ấy cậu mới dần dần buông lỏng.

"Hứa Độ, thực ra cậu không cần phải băn khoăn nhiều vậy đâu. Mạnh Cảnh, anh ấy và cậu cũng đã làm việc với nhau nhiều năm vậy rồi, nếu bây giờ cậu mất trí nhớ, anh ấy vẫn sẵn sàng đồng ý giúp cậu, thế chẳng phải đã chứng minh anh ấy có cảm tình với cậu sao. Anh ấy sẽ không dễ dàng rời bỏ cậu đâu, hoặc nói cách khác, anh ấy sẽ không bao giờ không cần cậu." Diệp Niệm Ninh nói với Hứa Độ một cách nghiêm túc.

Nói thật, chính cậu cũng không biết Mạnh Cảnh sẽ từ bỏ Hứa Độ hay không, những lời này cậu nói ra cũng chỉ để an ủi Hứa Độ mà thôi.

Vẻ mặt Hứa Độ vẫn rất rối rắm, tuy đã có chút yên tâm song vẫn rất do dự: "Thật vậy sao? Nhưng mà..."

"Nếu cậu thật sự sợ Mạnh Cảnh không vui, vậy cậu cứ dứt khoát giấu anh ta, tới đoàn phim thử máy trước đi. Nếu thử máy thông qua, cậu cứ nói với Mạnh Cảnh, nhất định anh ta sẽ không trách cậu đâu.

Nhưng vấn đề là, vai cậu thử máy phải là một nhân vật khiến người ta yêu thích, dù không thích đi chăng nữa, nhưng nhất định phải để mọi người có ấn tượng tốt. Nếu không, bộ phim cậu diễn rất có thể sẽ trở thành vết nhơ của cậu. Nghiêm trọng hơn, có khả năng sẽ không thể vươn lên nổi nữa."

Diệp Niệm Ninh vừa dứt lời, đã nghe thấy MC đọc tên mình, cả hội trường còn vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Cậu ngẩng đầu, nhìn thoáng qua màn hình trên sân khấu, chỉ thấy trên đó hiện lên vài chữ rất lớn: Giải bài hát xuất sắc nhất, người đoạt giải Diệp Niệm Ninh《 Vạn Sự Như Ý 》.

"Thầy Diệp, chúc mừng!"

Nhờ giọng nói của Đường Giai Nhiễm ngồi bên cạnh, mới kéo dòng suy nghĩ của Diệp Niệm Ninh lại. Cậu đứng lên, khuôn mặt khéo léo nở nụ cười, tùy tiện vẫy tay vài cái, sau đó từ tốn bước lên sân khấu.

"Thực sự cảm ơn ban tổ chức rất nhiều, vì đã trao giải thưởng này cho tôi, cho bài hát của tôi. Đồng thời tôi cũng muốn gửi lời cảm ơn tới quản lý của mình, không nhờ anh ấy thúc giục, có lẽ bài hát này sẽ không được viết ra."

Diệp Niệm Ninh đã quên xừ mất bài phát biểu cảm nghĩ đoạt giải do Tống Tử Khiêm chuẩn bị cho cậu, mấy câu lần này đều là do cậu tự động phát huy, tha hồ chém gió. Dù sao mấy cái cảm nghĩ đoạt giải kiểu này cậu đã phát biểu rất nhiều lần rồi, về cơ bản chúng đều na ná như nhau cả thôi.

Nhận cúp rồi, cậu lại quay về chỗ ngồi của mình, Diệp Niệm Ninh không có tinh thần nói lời an ủi với cậu ta nữa, còn Hứa Độ cũng không tìm cậu nói chuyện tiếp, cậu ta vẫn còn ngồi đó rối rắm.

Nói sao đi nữa, Diệp Niệm Ninh vẫn cảm thấy lời nên nói cậu đã nói hết, tuy tâm lý Hứa Độ chỉ mới mười mấy tuổi, nhưng cũng nên hiểu rõ.

Cậu không muốn làm "thánh mẫu", Hứa Độ còn cả chặng đường dài phải đi phía trước, chung quy cậu không thể chỉ bảo từng bước, để cậu ta biết nên đi thế nào, rất nhiều chuyện cậu chỉ có thể làm được đến đây thôi.

Sau khi lễ trao giải kết thúc, Tống Tử Khiêm và Trần Ngư Nhi dẫn cậu tới phòng nghỉ để thu hình cho một tờ báo, staff đã chờ sẵn ở đây, thấy cậu tới đều nhiệt tình chào hỏi.

||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||

Cậu mỉm cười, đưa chiếc cúp trong tay cho Tống Tử Khiêm, sau đó ngồi xuống ngay giữa sô pha.

"Thầy Diệp, bây giờ thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi sẽ hỏi thẳng, xong sớm chừng nào thì thầy cũng được về nghỉ sớm chừng ấy." Phóng viên thấy Diệp Niệm Ninh đã ngồi xuống, gọn gàng dứt khoát nói.

Tất nhiên Diệp Niệm Ninh không có ý kiến gì, cậu còn ước gì mau chóng kết thúc luôn cơ!

"Xin hỏi thầy Diệp, lịch trình năm nay của thầy được sắp xếp thế nào vậy? Ví dụ như thầy sẽ ra mắt mấy bài hát? Hoặc tham gia mấy gameshow?"

"Gameshow thì trước mắt sẽ ghi hình《 Young Idol 》, những chương trình khác vẫn chưa xác định, nhưng sẽ giảm bớt rất nhiều so với năm trước. Dẫu sao năm nay tôi sẽ cho ra mắt một Album, hơn nữa cũng đang chuẩn bị tổ chức concert, nên thời gian tham gia gameshow rất ít."

"Thật vậy sao?" Phóng viên bất ngờ hỏi.

Diệp Niệm Ninh buồn cười nhìn cô: "Cô hỏi sự kiện nào?"

"Việc tổ chức concert."

"Là thật. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thời gian chắc sẽ vào mùa hè năm nay."

"Thế thì tốt quá. Nếu các fan của thầy biết được tin này thì nhất định sẽ vui đến vỡ òa mất nhỉ?"

"Tất nhiên là vui rồi, nếu không có lẽ bọn họ chính là anti-fan."

Phóng viên cười, hỏi vấn đề tiếp theo: "Còn về phía Album, thầy đã nghĩ sẽ làm theo phong cách nào chưa?"

"Vẫn chưa. Nhưng dù thế nào cũng mong mọi người đón xem."

"Được, vậy tôi chúc trước, mong Album của thầy Diệp bán được thật nhiều bản, concert cũng diễn ra thuận lợi."

"Cảm ơn. Có điều bây giờ chúc tôi thì có hơi quá sớm."

*

Lúc kết thúc phỏng vấn đã khoảng 8 giờ, Tống Tử Khiêm và Trần Ngư Nhi đã ăn tối nên đi thẳng về nhà, còn Diệp Niệm Ninh chỉ ăn đơn giản chút gì đó, rồi đặt phòng ở một khách sạn lớn gần đấy.

Tuy lúc này cậu đang ở thủ đô, nhưng cậu thật sự không muốn ngồi xe về nhà, nơi này cách nhà chú thím hai hơi xa, phải ngồi hơn nửa tiếng mới tới.

Hôm nay cậu ngồi mệt rồi, ngồi tới nỗi eo cũng bắt đầu đau. Dù sao cậu cũng đã sắp xếp hành lý xong xuôi, ngày mai về một chuyến là được.

"Thầy Diệp!!!"

Diệp Niệm Ninh cầm thẻ phòng, vừa định bước vào thang máy, bỗng nghe thấy có người đang gọi mình, cậu dừng bước, quay đầu lại nhìn.

Là Lâm Mục.

Còn có cả Trần An Dao.

Có điều Trần An Dao đang được Lâm Mục cõng, có vẻ đã ngủ rồi.

"Cậu và bạn gái mình..." Diệp Niệm Ninh im lặng một chút, không nghĩ ra câu gì thích hợp để nói, dứt khoát không nói nữa.

"Thầy Diệp, xin đừng hiểu lầm, cô ấy uống say, tôi chỉ đưa cô ấy tới khách sạn thôi."

Lâm Mục sợ Diệp Niệm Ninh hiểu lầm, vội vàng giải thích.

Diệp Niệm Ninh kỳ lạ nhìn hắn một cái, "Hai người là người yêu, tới khách sạn cũng đâu phải chuyện kinh thiên động địa đâu, có gì mà phải giải thích."

"Tôi và cô ấy đã chia tay."

Lâm Mục cõng Trần An Dao đi vào thang máy, lúc nói câu này còn lộ ra vẻ mặt chịu đả kích lớn.

"Tại sao lại chia tay? Lúc trước không phải vẫn còn tốt sao?" Diệp Niệm Ninh khó hiểu hỏi.

Trước đây vẫn còn thể hiện tình cảm tới chướng tai gai mắt. Sao vừa qua năm mới thì chia tay rồi? Thay lòng đổi dạ à?

"Công ty không cho phép yêu đương."

Lâm Mục dứt lời rồi cúi đầu xuống, nếu như Diệp Niệm Ninh không trọng sinh thì chắc đã thật sự tin vẻ mặt này.

À, lúc cậu làm thực tập sinh, chẳng lẽ công ty các cậu không hỏi cậu đang hẹn hò không à? Trần An Dao thích show ân ái như vậy, chả nhẽ có thể nhịn được, không đi tìm cậu sao? Chuyện hai người lẽ nào thật sự có thể giấu được công ty?

Cậu nói lời này còn không phải vì muốn tôi cho rằng, nguyên nhân chia tay Trần An Dao là vì công ty sao? Thật là nực cười, nếu cậu và Trần An Dao đã yêu nhau lâu như vậy, mà công ty các người còn chưa yêu cầu cả hai chia tay thành công, bây giờ làm sao hai người có thể đột nhiên chia tay vì công ty?

Cái công ty kia chỉ là một công ty nhỏ, Trần An Dao lại là tiểu thư nhà giàu có chút gia thế, công ty ấy của cậu không dám đắc tội với Trần An Dao nên sẽ không yêu cầu cậu chia tay cô ta, mà nói không chừng còn muốn tán thành cho cậu với Trần An Dao.

Còn lần này cậu và cô ta chia tay, nguy cơ lớn là vì cậu đã tìm được mục tiêu tiếp theo, hoặc cô ta đã tìm được người mình thích hơn.

"Ký chủ, cậu đã đoán chính xác, nhưng kết luận cậu đưa ra lại sai." 88 đột nhiên online bảo.

"Vậy cậu nói anh nghe xem, kết luận chính xác là gì?"

Tuy Diệp Niệm Ninh vẫn luôn bị 88 dọa cho giật mình, nhưng cũng đã học được cách bình tĩnh.

"Gia đình Trần An Dao phá sản, công ty Lâm Mục nhận được tin nên bắt Lâm Mục chia tay."

???

Phá sản?

Cậu còn chưa làm cái gì sao đã phá sản rồi? Bây giờ báo thù không còn cần mình phải ra tay nữa à?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play