Chương 981:

 

Anh không ngờ rằng cô sẽ tình dậy đột ngột như vậy, anh không có phản ứng gì trong giây lát.

 

Họ nhìn nhau, căn phòng yên tĩnh đến lạ.

 

Nguyễn Tri Hạ lẩm bẩm: “Có phải em đang mơ không?”

 

Lăn qua lăn lại một đêm, đến đồn cảnh sát, lắc qua lắc lại trên đường trở về và trước khi tắm lại lần nữa, lúc này Nguyễn Tri Hạ căn bản đã tỉnh rượu rồi.

 

Tuy nhiên, nửa đêm thức dậy lại thấy Tư Mộ Hàn đang đứng trước giường cô, rõ ràng là điều vô lý.

 

Tư Mộ Hàn nhìn cô, quay người và bước đi, nhìn hình bóng phía sau có vẻ có chút khó chịu.

 

Nguyễn Tri Hạ ngẩn người ra một lúc, bỗng nhiên trở mình nhảy ra khỏi giường, lao tới Tư Mộ Hàn với tốc độ chưa từng thấy, ngăn anh lại.

 

Nhìn người phụ nữ với đôi bàn tay đang chặn mình, vẻ mặt Tư Mộ Hàn không có chút thay đổi.

 

Anh dằn giọng nói: “Em như này là muốn làm gì?”

 

Nguyễn Tri Hạ cũng cảm thấy rằng hành động lúc này của mình hơi kỳ lạ, cô liền rút tay lại và hỏi thầm: “Anh đến đồn cảnh sát đón em về sao?”

 

Nói đến chuyện này, sắc mặt của Tư Mộ Hàn khó coi hơn: “Nếu không thì sao? Say thành ra như vậy, em nghĩ là em tự mình trèo ra khỏi đồn cảnh sát à?

 

Có một chút bực tức trong giọng nói của anh mà ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra được.

 

Không biết là đang bực bội với những gì Nguyễn Tri Hạ đã gây ra, còn để anh phải đi giải quyết,

 

Hay là đang bực bội vì cô say sỉn như thế ở bên ngoài.

 

Tóm lại, tối nay lòng anh không được bình yên.

 

Lúc này phản ứng của Nguyễn Tri Hạ có chút chậm chạp.

 

Cô nhìn chằm chằm Tư Mộ Hàn vài giây mới phản ứng ra Tư Mộ Hàn đang mắng cô.

 

Cô cắn môi cao giọng nói: “Anh không muốn đi đón em, em còn có thể làm gì ngoài việc tự bò ra?”

 

Thật ra cũng không phải như vậy.

 

Nếu Tư Mộ Hàn không đi đón cô, Thẩm Lệ cũng sẽ tới nộp tiền bảo lãnh cho cô ra.

 

Cũng không biết có phải ở chung lâu ngày với Tư Mộ Hàn hay không, Nguyễn Tri Hạ bắt đầu cảm thấy lòng dạ cô ngày càng hẹp hòi.

 

“Biết thế là tốt.” Tư Mộ Hàn nói xong ánh mắt lại nhìn cô.

 

Lúc ánh mắt của anh lướt qua ngực cô, đôi mắt sắc lóe lên, rồi anh lập tức nhanh chóng rời mắt, lạnh lùng nói: “Lần sau nếu còn uống say mà bị bắt tới đồn cảnh sát nữa thì em hãy tự mình bò tới đây.”

 

Nguyễn Tri Hạ phát hiện ra ánh mắt của anh, nghi ngờ cúi đầu nhìn bản thân mình, lúc này mới phát hiện ra cô đã được tắm rửa qua, quần áo cũng đã thay, hơn nữa bên trong còn trống không.

 

Khó trách ánh mắt vừa rồi của Tư Mộ Hàn lại lạ như vậy.

 

Cô theo bản năng đưa tay ra che trước ngực, lập tức lại cảm thấy dư thừa. Nhất thời cảm thấy rút tay lại cũng không được mà che cũng không nên.

 

Cô hỏi sang chuyện khác: “Ai đã tắm rửa giúp em?”

 

Lúc Nguyễn Tri Hạ nói những lời này, vẻ mặt có chút không tự nhiên.

 

Tư Mộ Hàn nhìn thấu ý nghĩ trong lòng cô, cười nhạo một tiếng rồi nói: “Em nghĩ là anh sao?”

 

Trên mặt Nguyễn Tri Hạ hiện lên sự lúng túng, vừa nãy cô thật sự có nghĩ như vậy.

 

Trước kia Tư Mộ Hàn cũng đã từng tắm giúp cô.

 

Nhưng câu trả lời của anh mang theo vẻ châm chọc cũng đã chứng minh, lúc trước không phải anh tắm rửa giúp cô.

 

Tư Mộ Hàn cũng không chờ cô trả lời, bước chân đi qua người cô, trực tiếp đi ra khỏi phòng của cô.

 

Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn bóng dáng Tư Mộ Hàn biến mất, liền chạy tới đóng cửa, quay người, bực bội nhảy phốc lên giường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play