Chương 975:

 

Cô khẽ nheo mắt và nhìn thấy Thẩm Lệ đứng cách đó không xa, bao quanh là một đám người.

 

Lúc này, những người đó chỉ uy hiếp đe dọa Thẩm Lệ, không động thủ.

 

Tuy nhiên, Nguyễn Tri Hạ không biết rằng họ không động thủ, cô chỉ nghĩ rằng Thẩm Lệ bị ức hiếp, bất luận họ đang nói gì, cô loạng choạng đứng dậy, lấy chai rượu rỗng trên bàn ăn rồi đi qua đó.

 

Nguyễn Tri Hạ lúc này với bộ dạng say khướt, cầm chai rượu với nét mặt vô cảm, nhìn dáng điệu có vài phần làm người ta khiếp sợ.

 

Nhìn thấy cô với bộ dạng như vậy, những người bên cạnh nhao nhao lùi sang một bên, trông họ như có chút kiêng dè Nguyễn Tri Hạ.

 

“Mẹ nó, mày quỳ xuống gọi ba tiếng cha, bố mày có thể cân nhắc tha cho, còn nếu như mày…”

 

Khi Nguyễn Tri Hạ đi qua, hắn đang nói những lời khó nghe với Thẩm Lệ, Nguyễn Tri Hạ giơ chai bia lên, đập trực tiếp vào đầu hắn.

 

Người đó bị Nguyễn Tri Hạ đập cho đầu váng mắt hoa, lập tức ôm đầu và hét lớn: “Mẹ nó, đứa nào đập bố mày!”

 

Nguyễn Tri Hạ quăng chai rượu đi, cũng không biết lấy đâu ra sức mạnh nhấc ghế đập vào người hắn.

 

Hắn không có sự phòng bị, bị ghế đập cho ngã xuống đất.

 

Nguyễn Tri Hạ lần mò cái dĩa từ trên bàn ăn bên cạnh, bước tới và giẫm lên người hắn: “Mẹ nó, mày là ai? Bắt Thẩm Lệ gọi mày bằng cha sao? Cố Tri Dân còn phải gọi cậu ấy là tổ tiên, mày là cái thá gì? Sao? Mày nói đi, mày là cái thá gì?”

 

Thẩm Lệ đứng bên cạnh ngẩn người ra, không nói ra lời.

 

Nguyễn Tri Hạ là say thật hay say giả vậy?

 

Lần trước nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ uống rượu say, hình như đó đã là chuyện rất lâu về trước rồi.

 

Lúc đó tuổi trẻ lông bông, Nguyễn Tri Hạ được cô dẫn đi làm không ít “việc tốt”.

 

Bị Nguyễn Tri Hạ giẫm lên người, mặt hắn biến sắc, vừa che đầu vừa hét lớn: “Bọn mày nhìn cái gì? Còn không mau đến giúp bố mày!”

 

Nguyễn Tri Hạ nghe thấy, nhếch môi cười nhạt, ánh mắt sắc bén như dao nhìn quanh mọi người xung quanh, cầm cái dĩa và chỉ về phía bọn họ: “Đừng ai qua đây, tôi bị bệnh tâm thần, nếu như tôi lỡ tay thì các người sẽ ra sao, tôi sẽ không bị bắt giữ.”

 

Những người đó bị Nguyễn Tri Hạ dọa, sợ chết không dám tiến lên.

 

Lúc này, người quản lý dẫn cảnh sát đến.

 

“Chính bọn họ đang gây rối ở đây.”

 

Thực ra người quản lý vừa nãy đã chú ý đến Thẩm Lệ và đám người này, nhưng một bên có rất nhiều người, người quản lý quyết đoán kịp thời, trực tiếp gọi cảnh sát đến.

 

Đồn cảnh sát cách đây không xa, bình thường họ lại đi tuần ở đây, vừa hay họ quen thuộc nơi này, liền đi thẳng tới đây.

 

Thẩm Lệ vừa nghe thấy cảnh sát đến, liền bước tới và kéo Nguyễn Tri Hạ lại.

 

Nguyễn Tri Hạ lúc này đã tỉnh rượu quá nửa, cô đẩy Thẩm Lệ ra: “Cô là ai? Đừng qua đây.”

 

Cô nói và đưa mắt ra hiệu cho Thẩm lệ, để Thẩm Lệ giả vờ như không quen cô.

 

Thẩm Lệ sẽ lên núi cùng đoàn làm phim vào ngày mai để quay phim, nếu như hôm nay cùng vào đồn cảnh sát, ngày mai có thể sẽ có tin tức lớn.

 

Thẩm Lệ vẫn còn muốn nói điều gì đó, Nguyễn Tri Hạ trực tiếp kéo người bị cô đánh đến gần cảnh sát.

 

Dáng vóc người bị cô đánh cũng không cao, gầy như một con khỉ, vì thế cô mới có thể kéo hắn ta.

 

Vị cảnh sát nhìn Nguyễn Tri Hạ, cô say rượu nhưng không bị thương, rồi quay lại nhìn người đàn ông không say rượu nhưng đầu lại nổi một cục u, sắc mặt kỳ lạ nói: “Đi theo tôi làm bản tường trình.”

 

Bằng cách này, Nguyễn Tri Hạ đã đến đồn cảnh sát cùng với người đàn ông kia để viết bản tường trình.

 

Đến tới đồn cảnh sát, Nguyễn Tri Hạ rất hợp tác viết bản tường trình.

 

“Họ tên?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play