Chương 942:

 

Nguyễn Tri Hạ nhìn bé một lát, liền đi dọn nhà bếp.

 

Lúc này, điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên.

 

Thấy cái tên hiển thị trên điện thoại, Nguyễn Tri Hạ hơi do dự một chút mới bắt máy.

 

Nguyễn Tri Hạ vừa bắt máy liền kêu một tiếng: “Lưu Chiến Hằng.”

 

Giọng nói của Lưu Chiến Hằng có hơi vui vẻ: “Gần đây khá bận, không có thời gian gọi cho em, dạo này sao rồi?”

 

Nguyễn Tri Hạ thoáng nghe thấy tiếng lật tài liệu bên ở đầu dây bên kia, Nguyễn Tri Hạ hỏi anh ta: “Sớm vậy mà anh đã đi làm rồi sao?”

 

Lưu Chiến Hằng nửa đùa nửa thật nói: “Một thân một mình, có đi làm hay không cũng như nhau cả thôi mà.”

 

Nguyễn Tri Hạ nghe anh ta nói vậy, không nhịn được hơi chột dạ.

 

Cho dù nói sao đi nữa thì người cứu cô vẫn là Lưu Chiến Hằng. Cô mở tiệc tân gia, căn bản không nhớ tới người tên Lưu Chiến Hằng này.

 

“Số bệnh nhân nữ của anh mà xếp hàng, không chừng có thể xếp đến sân bay nhỉ?” Lưu Chiến Hằng vốn có danh tiếng tốt, ngoại trừ những bệnh nhân thật sự, còn có vài nữ bệnh nhân cố ý hẹn anh ta khám bệnh, nhưng thật ra là có ý đồ khác.

 

Lưu Chiến Hằng nghe vậy, khẽ cười: “Tôi chỉ hi vọng em có thể hẹn tôi một lần.”

 

Nguyễn Tri Hạ đương nhiên là nói theo ý anh ta: “Hẹn anh ăn cơm, chọn tới chọn lui không bằng làm ngay lập tức, hôm nay đi.”

 

Lưu Chiến Hằng dường như hơi sửng sốt: “Thật sao?”

 

“Ừ, lát nữa tôi gửi địa chỉ nhà hàng cho anh.”

 

Nguyễn Tri Hạ vừa nói xong, Mạc Hạ ở ngoài liền gọi cô.

 

Cô nói vài câu với Lưu Chiến Hằng rồi cúp máy, đi ra ngoài tìm Mạc Hạ.

 

Mạc Hạ chơi một quả bóng thủy tinh nhưng lại bị lọt vào ghế sofa, nên nhờ Nguyễn Tri Hạ lấy ra giúp bé.

 

 

Buổi trưa, Nguyễn Tri Hạ đưa Mạc Hạ ra ngoài.

 

Để tỏ thành ý mời khách, Nguyễn Tri Hạ cố ý đưa Mạc Hạ đến sớm nửa tiếng.

 

Cô cho Mạc Hạ chọn một món điểm tâm nhỏ trước, ngồi đâu đó chờ Lưu Chiến Hằng tới.

 

Trước đây cô bị mất trí nhớ, vô cùng thân thiết với Lưu Chiến Hằng.

 

Nhưng hiện giờ cô đã khôi phục trí nhớ, đương nhiên là nghĩ đến chuyện ba năm trước.

 

Ba năm trước, Lưu Chiến Hằng xuất hiện quá đột ngột, cô hoàn toàn không biết anh ta là ai.

 

Không đợi cô có cơ hội biết Lưu Chiến Hằng là ai thì những chuyện sau đó đã xảy ra…

 

Mà người cứu cô lại là Lưu Chiến Hằng.

 

Hiện giờ cô càng tò mò về thân phận của Lưu Chiến Hằng hơn.

 

Nguyễn Tri Hạ không đợi lâu lắm thì Lưu Chiến Hằng đã tới.

 

“Tôi còn tưởng rằng tôi mới là người đến trước.”

 

Lưu Chiến Hằng cười ngồi xuống trước mặt cô, ánh mắt vô thức nhìn Mạc Hạ: “Con gái em?”

 

“Ừ, gọi là Hạ Hạ.” Nguyễn Tri Hạ cười, vỗ đầu Mạc Hạ: “Chào chú Lưu nào.”

 

Mạc Hạ còn ngậm đồ ăn trong miệng, liền mơ hồ không rõ mà gọi một tiếng: “Chú Lưu.”

 

“Thật ngoan.” Lưu Chiến Hằng cười đến híp mắt lại, dáng vẻ vô hại.

 

Lưu Chiến Hằng thế này, hoàn toàn trùng khớp với dáng vẻ mà Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy ba năm trước.

 

Tuy thân phận Lưu Chiến Hằng thoạt nhìn rất trong sạch, nhưng anh ta xuất hiện quá đột ngột. Nên cho dù anh ta có ơn cứu mạng đối với Nguyễn Tri Hạ, cũng không khỏi làm Nguyễn Tri Hạ sinh lòng cảnh giác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play