Chương 913:

 

Thế nhưng những người giúp việc trong nhà cũng không phải đều biết nấu cơm, vì vậy tay nghề có sự chênh lệch.

 

lúc Nguyễn Tri Hạ đi vào, Tư Mộ Hànđang đánh giá món ăn của những người giúp việc, một chút cũng không nể tình.

 

“Cái thứ này anh làm sao ra được vậy?”

 

“Tay nghề thế này muốn độc chết ai hả ?”

 

Ngoại trừ giọng nói của Tư Mộ Hàn ra thì không còn tiếng động gì cả, yên tĩnh đến nỗi một cây kim rới xuống đất cũng có thể nghe thấy được.

 

Vì vậy, lúc Nguyễn Tri Hạ đi vào, tiếng bước chân đặc biệt làm người ta chú ý.

 

Người giúp việc nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đều đồng loạt ném ánh mắt cầu cứu về phía cô.

 

Nguyễn Tri Hạ mím chặt môi, cũng có chút bất đắc dĩ.

 

Nếu như trước đây, có thể cố ấy còn giúp được bọn họ, nhưng bây giờ ngay cả bản thân cô ấy cũng khó mà bảo toàn.

 

Tư Mộ Hàn ngồi trên ghế, hơi nghiêng đầu, lông mày hơi nhếch lên, ngữ khí có vẻ tùy tiện:” Tới rồi sao”

 

Một bàn thức ăn nguội chưa ai động đũa.

 

Nguyễn Tri Hạ khẽ nhíu mày: “Anh muốn ăn gì, tôi làm cho anh ăn ?”

 

Tư Mộ Hàn cười như không cười nhìn cô ấy: ” Đặc biệt tới đây để nấu cơm cho tôi sao ? Cô yêu tôi như vậy à ?”

 

Nguyễn Tri Hạ không thèm để ý tới Tư Mộ Hàn: “Không nói vậy tôi tùy tiện nấu nhé. ”

 

Nói xong, trực tiếp đi tới nhà bếp.

 

Không còn sớm nữa, chỉ có thể nấu mì thôi.

 

Thời Dũng sẽ gọi điện thoại cho cô ấy, phỏng chừng cũng là: “Hy vọng cuối cùng”

 

Nguyễn Tri Hạ cũng không chắc Tư Mộ Hàn vẫn còn thích ăn cơm mình nấu hay không, nhưng cũng phải thử xem.

 

Rất nhanh cô đã nấu xong một bát mỳ thịt bò bưng lên.

 

Hương thơm nhẹ nhàng tỏa ra, hấp dẫn ánh mắt của Tư Mộ Hàn.

 

Nguyễn Tri Hạ đem bát mỳ để trước mặt Tư Mộ Hàn: ” Ăn đi”

 

“Chỉ có một bát mỳ thôi sao?” Tư Mộ Hàn giương mắt lên nhìn, ý bảo cô hãy nhìn một bàn thức ăn kia.

 

Những món ăn khác thoạt nhìn đều khéo léo tinh xảo, nguyên liệu cũng rất cao cấp.

 

” Một bát mỳ không đủ sao?” Nguyễn Tri Hạ giả vờ như không hiểu ý anh nói : ” Đợi anh ăn xong, em nấu thêm một bát nữa cho anh.”

 

Tư Mộ Hàn híp mắt, cô gái này cố ý xuyên tạc ý nghĩa trong lời nói của mình, hoàn toàn không hề sợ mình.

 

Anh cười lạnh một tiếng, thuận tay chỉ về hướng một người giúp việc: ” Cậu, tới ăn đi ”

 

Người giúp việc áy náy nhìn qua Nguyễn Tri Hạ, cũng chỉ có thể nghe theo ăn hết bát mỳ.

 

Nhưng mà, Nguyễn Tri Hạ tay nghề tốt, người giúp việc đó húp sạch hết nước lèo cuối cùng còn sót lại.

 

Tư Mộ Hàn vẻ khiêu khích nhìn sang hướng Nguyễn Tri Hạ.

 

Nguyễn Tri Hạ nhếch môi: ” Em làm cho anh thêm một bát nữa.”

 

Nguyễn Tri Hạ quay lại nhà bếp, hai tay chống trên quầy bếp, hít một hơi thật sâu, rồi bật bếp nấu nước.

 

Lúc trước cô nấu cơm ăn cho anh ăn, anh nào nỡ để cho người khác ăn?

 

Nguyễn Tri Hạ ổn định lại tâm trạng, tiếp tục nấu mì. Nhưng mà, lần này Nguyễn Tri Hạ làm mì trộn cho Tư Mộ Hàn.

 

Lúc cô bê lên, Tư Mộ Hàn đã không còn ở trong phòng khách nữa.

 

Cô hỏi Thời Dạ: “Tư Mộ Hàn đâu rồi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play