Nguyễn Tri Hạ giơ tay gõ cửa, bên trong rất nhanh có tiếng “Tư Gia Thanh” truyền ra: “Có việc gì?”
Giọng điệu trầm thấp mà hơi lạnh lùng, lạnh hơn chút so với khi nói chuyện với cô.
Nguyễn Tri Hạ lên tiếng: “Là tôi, tôi mang bữa trà chiều cho anh.”
Trong phòng, Tư Mộ Hàn đang cởi áo xem vết thương bị súng bắn.
Lần đó, sau khi nhờ Nguyễn Tri Hạ giúp anh lấy đạn ra, anh còn đi cả bệnh viện tư kiểm tra lại, mạng của anh là mạng mẹ đổi lấy, vì thế, anh thật sự rất trân trọng mạng sống của mình.
Khi ấy để Nguyễn Tri Hạ giúp anh lấy đạn chỉ là kế tạm thời.
Miệng vết thương khép lại rất tốt, nhưng vẫn để lại sẹo.
Anh mặc áo vào, mở cửa thì thấy Nguyễn Tri Hạ cầm túi hộp đứng ở cửa.
Nguyễn Tri Hạ đúng lúc ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt thuần khiết trắng nõn, cô đưa túi trà chiều trước mặt anh: “Này, cho anh đấy.”
Nhìn túi đóng gói, anh liền biết đây là lấy ở Club Kim Hải tới.
Anh nhận lấy, hỏi: “Việc thuận lợi chứ?”
“Rất suôn sẻ, cảm ơn anh.” Nguyễn Tri Hạ vô tình lộ ra nụ cười, mắt mèo sáng ngời đẹp đẽ hơi cong lên, hiện vẻ hết sức rung động lòng người.
Yết hầu Tư Mộ Hàn hơi nhúc nhích, cực lạnh đáp tiếng: “Ừm.”
Sau đó đóng cửa “Ầm” một tiếng.
Nguyễn Tri Hạ: “.

.

.” Làm sao lại có cảm giác cứ như anh ta sợ cô vậy?
Cô quay người về phòng, liền nhận được tin nhắn của “Tư Gia Thành”, nội dung là tên một món ăn.
Ngay sau đó, lại liên tục nhận được vài cái tin nhắn.
Mỗi một tin là tên một món.
Muốn ăn gì thì nãy nói một thể luôn đi, cứ thích một tin một tên món, người có tiền đúng là hào phóng.
Hồi cô nghèo, điện thoại nửa năm không dùng cũng không trả nổi phí điện thoại, chứ đừng nói nhắn tin xa xỉ như này.

.

.
Nhưng khi cô xuống tầng, mới phát hiện ra lại có việc càng xa xỉ.
……
Nguyễn Tri Hạ vốn tính xuống tầng xem trong tủ lạnh có đồ gì.
Khi cô vào bếp, thì thấy hai vệ sĩ đang lấy nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh ra.
Cô đến gần, nghi hoặc hỏi: “Các anh lấy đồ ra làm gì?”
“Đây là đồ mua từ trưa qua, hôm nay phải thay mới.”
“Sao lại phải thay mới, mấy đồ này vẫn chưa hỏng còn ăn được!”

Nguyễn Tri Hạ cúi đầu xem, mấy nguyên liệu này vẫn còn rất tươi.
Vệ sĩ nhìn nhau: “Luôn như vậy mà.

.

.

mỗi ngày đều phải thay nguyên liệu mới.”
Nguyễn Tri Hạ: “.

.

.

thôi được.”
Mỗi khi cô nấu ăn, tủ lạnh luôn đầy ắp, cô tưởng là mỗi ngày đều có người chuyên đưa thêm đồ vào, thế nhưng cô không ngờ, là mỗi ngày đều thay đồ mới.
Lúc nấu cơm tối, mỗi món Nguyễn Tri Hạ đều làm rất nhiều.
Bởi cô biết rằng mấy món này ăn không hết sẽ bị đổ đi.
Tuy cô cảm thấy mỗi ngày thay nguyên liệu quá xa xỉ rồi, nhưng cậu chủ nhà giàu có cách sống của người ta.
Nấu được một nửa, cô nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền đến.
Vừa lúc cô xào xong một món, bưng lên bàn ăn, tiện thể liếc nhìn ra ngoài.
Trong phòng khách ngoại trừ “Tư Gia Thành” còn có hai người đàn ông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play