Chương 828:

 

Có một người chị cùng cha khác mẹ lại còn hận mình đến tận xương tủy, người trong nhà trước kia còn không quan tâm đến cô, cô trước kia còn cố ý giả xấu, Tổng Giám đốc của Tư thị là ba của con cô. . . . . .

 

Những chuyện này thật sự xảy ra trên người cô sao?

 

Nguyễn Tri Hạ nhìn tấm ảnh kia, cùng ý kiến gật gật đầu, lẩm bẩm nói: “Đúng là. . . . . . Có chút muôn màu muôn vẻ.”

 

Nguyễn Tri Hạ lại chuyển tới chuyển lui mấy tấm ảnh kia xem thử.

 

Đột nhiên, trong đầu cô chợt lóe lên ánh sáng, bất thình lình ngẩng đầu nhìn Lưu Chiến Hằng: “Chiến Hằng, anh là bác sĩ tâm lý, anh chắc chắn đã nghiên cứu rất rõ về mặt này có đúng không?”

 

Nhắc tới vấn đề chuyên ngành, vẻ mặt Lưu Chiến Hằng trở nên nghiêm túc, cả người nhìn qua vừa nghiêm túc vừa tập trung.

 

“Mỗi ngành nghề đều có lĩnh vực chuyên môn riêng, nhưng mà, đối với người bệnh có chướng ngại tâm lý, đa số chúng tôi cũng chỉ có tác dụng dẫn đường, chỉ có tác dụng giúp đỡ thôi, cuối cùng vẫn phải dựa vào chính bản thân người bệnh.”

 

Lưu Chiến Hằng gọi nhân viên phục vụ thêm nước vào ly của mình, sau đó mới tiếp tục nói: “Sao em lại hỏi cái này?”

 

Nguyễn Tri Hạ nghĩ nghĩ, nói: “Trước đây không phải tôi đã đi bệnh viện kiểm tra rồi sao? Bác sĩ nói, sức khỏe của tôi đã hồi phục rất tốt, nhưng mà bây giờ tôi vẫn không có một chút dấu hiệu hồi phúc trí nhớ, anh là bác sĩ tâm lý, anh có cách gì không?”

 

Lưu Chiến Hằng nghe vậy, bắt đầu im lặng suy nghĩ.

 

Nguyễn Tri Hạ vẻ mặt chờ mong nhìn anh ta.

 

Nếu Lưu Chiến Hằng có thể giúp cô, để cô nhớ lại chuyện trước kia, thì thật là tốt biết mấy.

 

Một lát sau, Lưu Chiến Hằng cho cô một câu trả lời rất là rập khuôn: “Em là vì đại não bị tổn thương dẫn đến mất trí nhớ, không có liên quan nhiều với vấn đề tâm lý, có thể thử một lần, nhưng chưa chắc có tác dụng.”

 

Trong mắt Nguyễn Tri Hạ hiện lên vẻ vui sướng: “Được.”

 

Cho dù chỉ có hy vọng cực kỳ xa vời, cô cũng muốn thử một lần.

 

“Ăn cơm đi.” Lưu Chiến Hằng cười cười, gắp rau cho cô.

 

. . . . . .

 

Lúc hai người ăn cơm xong đi ra khỏi nhà hàng, bên ngoài đã sắp mưa.

 

Thành phố Hà Dương là một thành phố dồi dào nước mưa.

 

Vào đầu mùa thu, trời mưa cũng đã là chuyện thường rồi.

 

Mưa không lớn, nhưng rả rích dai dẳng khiến người ta cảm thấy áp lực.

 

Hai người Nguyễn Tri Hạ và Lưu Chiến Hằng trở lại trong xe, tóc cũng chỉ bị ướt một chút.

 

Lưu Chiến Hằng khởi động xe chạy đi, câu được câu không nói chuyện với Nguyễn Tri Hạ.

 

Trời mưa, tốc độ xe cũng rất chậm.

 

Lúc rẽ, Lưu Chiến Hằng phanh xe, lại bất thình lình phát hiện tốc độ xe không chậm lại mà còn trở nên nhanh hơn.

 

Cho dù Lưu Chiến Hằng có đạp mạnh vào phanh xe thế nào, phanh xe cũng không có tác dụng, ô tô hoàn toàn không thể dừng lại.

 

Sắc mặt của Lưu Chiến Hằng biến đổi, vừa ấn kèn vừa lớn tiếng nói: “Phanh xe bị hỏng rồi, Tri Hạ, nhảy xe!”

 

Nguyễn Tri Hạ cũng phát hiện phanh xe bị hỏng, ô tô đã sắp không thể điều khiển được nữa, những chiếc xe khác cũng đều chú ý tới sự khác thường của chiếc xe này cho nên đều tránh đi

 

Nguyễn Tri Hạ tháo dây an toàn: “Muốn nhảy thì cùng nhau nhảy!”

 

Lưu Chiến Hằng nghe xong lời của cô, trên mặt không có một chút cảm động mà còn nổi giận quát: “Nhảy! Mạng của em là do tôi cứu về, không được xảy ra chuyện gì.”

 

Tình hình cấp bách, Nguyễn Tri Hạ cũng không có thời gian suy nghĩ ý nghĩa sâu xa trong câu anh ta nói, cắn răng mở cửa xe, xem đúng thời cơ thì lập tức nhảy xuống.

 

Lúc cô nhảy xe có sử dụng chút kỹ xảo, tuy trên người có trầy xước nhưng cũng không xảy ra vấn đề gì lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play