Chương 810:

 

Không biết có phải là ảo giác của Nguyễn Tri Hạ hay không, mà cô thấy trong giọng nói của Lưu Chiến Hằng không có chút kinh ngạc nào, ngược lại lại có một loại cảm giác như đã sớm ngờ tới.

 

Tư Mộ Hàn khoanh tay đứng đó, giọng điệu thờ ơ: “Không ngờ lại là hàng xóm của hai người, thật bất ngờ.”

 

“Hy vọng sẽ có cơ hội cùng tụ tập với nhau, giờ chúng tôi về nhà ăn cơm trước.” Lưu Chiến Hằng nói xong, cười dịu dàng với Nguyễn Tri Hạ, nắm tay cô.

 

Nguyễn Tri Hạ nắm chặt các ngón tay lại, Lưu Chiến Hằng chỉ có thể nắm lấy mu bàn tay cô.

 

Đây là một loại phản ứng bài xích về mặt sinh lý, mỗi lần Lưu Chiến Hằng có tiếp xúc tay chân với cô, chân tay cô sẽ tự động xảy ra phản ứng bài xích.

 

Trước đây vào những lúc thế này, Lưu Chiến Hằng sẽ rất lịch sự mà buông tay.

 

Nhưng lúc này đây, anh ta lại như đang cố ý ganh đua cao thấp, không những không buông tay Nguyễn Tri Hạ mà ngược lại còn cầm chặt hơn.

 

Tư Mộ Hàn liếc qua tay hai người đang nắm lại với nhau, những cảm xúc khó hiểu lóe lên trong mắt, nói: “Trùng hợp vậy, chúng tôi cũng chưa ăn cơm.”

 

Nguyễn Tri Hạ kinh ngạc hỏi: “Muộn vậy rồi còn chưa ăn cơm.”

 

Giờ đã gần chín giờ rồi, mà bọn họ vẫn chưa ăn cơm chiều.

 

Một người đàn ông trưởng thành như Tư Mộ Hàn thì không sao, Mạc Hạ nhỏ như vậy làm sao chịu được.

 

“Ừ.” Tư Mộ Hàn thản nhiên lên tiếng, hoàn toàn không nhìn ra chút dấu vết nói dối nào.

 

“Nếu không thì qua đây ăn chung đi? Tôi làm nhiều món lắm.”

 

Nguyễn Tri Hạ vừa nói xong, Tư Mộ Hàn đã nói: “Được.”

 

Giọng điệu anh không có gì thay đổi, nhưng bởi vì trả lời quá nhanh, nên làm cho người ta có cảm giác như đang muốn đến không đợi được nữa.

 

Tư Mộ Hàn nói xong, liền quay đầu nhìn vào phòng kêu một tiếng: “Hạ Hạ, ăn cơm thôi.”

 

Mạc Hạ mang dép lê chạy ra: “Không phải đã ăn rồi sao?”

 

Tư Mộ Hàn nắm tay cô bé, nói với vẻ mặt tự nhiên: “Đó là cơm trưa.”

 

“Nhưng mà, lúc trước chú Dũng nói…” Mạc Hạ còn muốn tranh luận với anh, Tư Mộ Hàn đã cắt lời cô bé: “Chú Lưu và dì Hạ mời chúng ta ăn cơm, con phải nói gì cơ?”

 

Mạc Hạ ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn chú Lưu, dì…Hạ…”

 

Lúc nói đến “dì Hạ”, cô bé rõ ràng hơi chần chừ một chút.

 

Chị gái xinh đẹp như vậy, sao có thể gọi là dì chứ?

 

Cô bé nhìn Tư Mộ Hàn, lại nhìn Nguyễn Tri Hạ, vẻ mặt mờ mịt.

 

 

Tư Mộ Hàn dẫn theo Mạc Hạ, quanh minh chính đại đến nhà Lưu Chiến Hằng ăn chực.

 

Lúc Nguyễn Tri Hạ bưng đồ ăn ra, Lưu Chiến Hằng cũng đi lấy chén.

 

Trẻ con thích đông vui, Mạc Hạ cũng làm ồn đòi đi phụ lấy chén.

 

Lưu Chiến Hằng đưa đũa cho Mạc Hạ: “Cháu cầm đũa giúp chú, được không nào?”

 

“Được ạ.” Mạc Hạ cười đến đôi mắt cong thành trăng lưỡi liềm, đem đũa để lên bàn cơm.

 

Lưu Chiến Hằng đi tới, sờ đầu bé: “Giỏi quá.”

 

Mạc Hạ cười với anh ta, liền đi đến cạnh Tư Mộ Hàn, leo lên ghế, ngồi xuống.

 

Trong nhà Nguyễn Tri Hạ không có ghế ăn cho trẻ em, Mạc Hạ chỉ đành ngồi ghế thường.

 

Mạc Hạ leo lên làm lung la lung lay, Tư Mộ Hàn liền đỡ bé, sau đó hỏi: “Ngày hôm qua ba đã nói với con cái gì?”

 

“Nói cái gì ạ ?“Tư Mộ Hàn nói với bé không ít, một đứa trẻ như bé sao có thể nhớ nổi nhiều như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play