Chương 747:
Nhưng bọn bắt cóc không cho cô cơ hội: “Trước khi trời tối, không thấy được tiền, tao sẽ sai người đưa đến một tay của lão.”
Bọn bắt cóc cúp điện thoại, Tư Cẩm Vân chạy đến trước mặt Tư Mộ Hàn nói: “Mộ Hàn, làm sao bây giờ?”
Tư Mộ Hàn thản nhiên nói: “Tham vọng của chúng chỉ có càng lúc càng lớn, sẽ không thấy đủ, báo cảnh sát đi.”
Tư Cẩm Vân cũng cảm thấy Tư Mộ Hàn nói có lý, bọn bắt cóc chắc chắn họ không dám báo cảnh sát cho nên mới có thể đòi hỏi nhiều như vậy.
Chỉ là, trước lúc bọn họ kịp báo cảnh sát, trời còn chưa tối thì đã nhận được một cánh tay của Tư Đình Phong.
Tư Cẩm Vân sợ đến hôn mê bất tỉnh.
Lúc này, bọn bắt cóc gọi điện thoại lại.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng hoảng sợ của Tư Đình Phong: “Mộ Hàn, bọn chúng chỉ cần 150 tỷ tiền mặt, mau cứu ba, ba không muốn chết!”
Tư Mộ Hàn nghe vậy, chỉ lãnh đạm nói: “Đúng vậy, bọn chúng chỉ muốn 150 tỷ tiền mặt mà thôi, năm đó bọn chúng cũng muốn 300 tỷ.”
Tư Đình Phong vì quá sợ hãi nên không nghe rõ từng chữ: “Đúng đúng đúng… Bọn chúng chỉ muốn 150 tỷ tiền mặt thôi, con cho bọn chúng đi…”
Bây giờ, Tư Mộ Hàn chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất của ông ta, ông ta chỉ có thể bám chặt Tư Mộ Hàn.
“Vậy tại sao năm đó ông không chịu bỏ ra 300 tỷ?” Giọng nói của Tư Mộ Hàn âm u như ma quỷ bò ra từ địa ngục.
“Mộ Hàn… Mộ Hàn, ba là ba con, con mau cứu ba…” Suy nghĩ duy nhất trong đầu Tư Đình Phong lúc này chính là cầu xin Tư Mộ Hàn.
“Năm đó nếu ông nể tình vợ chồng một chút, mẹ tôi cũng sẽ không có kết cục như vậy! Tư Đình Phong, đây là báo ứng của ông!”
Mỗi một chữ, Tư Mộ Hàn đều rít ra từ kẽ răng, anh nói xong thì dập điện thoại ‘cộp’ một tiếng.
Lúc này đã là hoàng hôn.
Tất cả người làm đều bị đuổi ra ngoài, trong phòng khách không bật đèn, có phần u ám.
Phòng khách lớn như vậy, ngoại trừ Tư Mộ Hàn và Thời Dũng yên lặng đứng sau lưng anh, cũng chỉ có Tư Cẩm Vân đã ngất đi.
Tư Mộ Hàn giữ nguyên một tư thế, ngồi ở đó không nhúc nhích, dường như muốn hòa làm một thể với đêm tối sắp buông xuống.
Một lúc lâu, Thời Dũng có chút lo lắng, gọi một tiếng: “Cậu chủ.”
Không biết từ lúc nào, Nguyễn Tri Hạ đã từ trên tầng đi xuống.
Cô nhẹ bước đến, Thời Dũng vội vàng che đi cánh tay đứt bọn bắt cóc gửi tới: “Mợ chủ.”
Nguyễn Tri Hạ phân phó: “Đưa bà Tư về phòng đi, ở đây có tôi rồi.”
Thời Dũng mang cánh tay cụt và Tư Cẩm Vân đi.
Nguyễn Tri Hạ ngồi xuống bên cạnh Tư Mộ Hàn.
Sắc trời tối dần, trong phòng không bật đèn, cô không thấy rõ mặt Tư Mộ Hàn.
Nguyễn Tri Hạ vươn tay đỡ lấy mặt anh, xoay mặt anh sang, đối mặt với anh: “Tư Mộ Hàn.”
Tư Mộ Hàn quay đầu lại, ôm Nguyễn Tri Hạ vào lòng, nhưng vẫn không quên tránh vết thương chưa khỏi hẳn trên vai Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ vươn tay, nhẹ nhàng vỗ lên lưng Tư Mộ Hàn, lúc này, những câu nói an ủi đều là dư thừa.
Cô có thể cảm nhận được tiếng hít thở kìm nén của Tư Mộ Hàn, từng tiếng nặng nề phả lên cổ cô.
“Mẹ anh là một người phụ nữ xinh đẹp rất dịu dàng, bà tốt hơn bất kỳ ai.” Giọng nói của Tư Mộ Hàn khàn khàn mà đau đớn.
Vành mắt Nguyễn Tri Hạ hơi ướt: “Em biết.”