Chương 733:

 

Lúc đầu Trần Tuấn Tú có cuộc sống hoàn chỉnh, nhưng đến khi biết thân thế bản thân lại chọn tự hủy hoại mình, khiến cuộc sống của bản thân rối loạn, bây giờ còn muốn kéo Tư Mộ Hàn xuống nước.

 

Hoặc là nói, bây giờ Trần Tuấn Tú muốn tất cả mọi người đều trở nên đau khổ như anh ta.

 

Trần Tuấn Tú đã điên thật rồi.

 

Âm thanh của Tư Mộ Hàn khàn khàn khác thường: “Đừng nói nữa, anh đưa em đi bệnh viện.”

 

Anh đưa tay tháo sợi dây trên người Nguyễn Tri Hạ ra, bế cô lên.

 

Nguyễn Tri Hạ dựa vào ngực anh, hơi híp mắt, khẽ ngửi ngửi, hỏi: “Anh bị thương rồi à? Em ngửi thấy mùi máu tươi.”

 

“Anh không bị thương, là em bị thương.” Tư Mộ Hàn vừa nhanh chóng đi ra ngoài, vừa nói chuyện với cô.

 

“Nhưng mà trên người anh…” Vết thương của Nguyễn Tri Hạ vẫn còn đang chảy máu, lúc này đã không chịu được sắp ngất đi.

 

“Đừng nói chuyện.”

 

Thời Dũng vội vàng nghênh đón: “Cậu chủ.”

 

Thấy quần áo trên người Tư Mộ Hàn rách tả tơi, vết thương trên cánh tay to nhỏ chi chít, cậu ta do dự một chút rồi lên tiếng: “Cậu chủ, hay là… để tôi?”

 

“Không cần.” Tư Mộ Hàn không hề dừng lại, đi thẳng qua người cậu ta.

 

Thời Dũng tiến lên thay Tư Mộ Hàn mở cửa xe chỗ ngồi phía sau ra, rồi vòng lên phía trước lái xe.

 

Nhìn qua gương chiếu hậu, cậu ta nhìn thấy Tư Mộ Hàn ôm Nguyễn Tri Hạ không nhúc nhích.

 

Tư Mộ Hàn cúi đầu, ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên mặt Nguyễn Tri Hạ, khiến người ta không nhìn rõ vẻ mặt anh.

 

Lúc này, Thời Dũng nghe thấy Tư Mộ Hàn nói: “Lái nhanh một chút.”

 

“Vâng.” Thời Dũng vội thu tầm mắt lại.

 

Thời Dũng lái xe đến bệnh viện của tập đoàn Tư thị.

 

Nguyễn Tri Hạ được đưa vào phòng phẫu thuật, Tư Mộ Hàn đứng bất động ở cửa.

 

Thời Dũng lên tiếng thăm dò: “Cậu chủ, trên người cậu bị thương rồi, để tôi gọi người băng bó cho cậu một chút.”

 

Tư Mộ Hàn cũng không nói gì.

 

Thời Dũng hiểu Tư Mộ Hàn, nên tất nhiên hiểu nếu như Nguyễn Tri Hạ không được đưa ra bình an thì Tư Mộ Hàn sẽ không thể rời đi.

 

Lúc lâu sau, cậu ta nghe thấy âm thanh lạnh lùng của Tư Mộ Hàn truyền đến: “Cậu hãy đi nhà cũ một chuyến, đừng để bất kỳ ai rời khỏi đó.”

 

Thời Dũng hơi cúi đầu đáp: “Vâng.”

 

Sau đó, lập tức vội vàng rời đi.

 

Nhà cũ nhà họ Tư.

 

Sau khi nhân dịp hỗn loạn chạy trốn khỏi nhà kho bỏ hoang, Tư Đình Phong không đi thẳng tới sân bay, mà trực tiếp gọi điện thoại cho Tư Liên.

 

Nhưng không biết Tư Liên đang làm gì, không hề nghe máy.

 

Ông ta đành phải cắn răng về nhà cũ của nhà họ Tư một chuyến.

 

Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn cũng chưa ly hôn. Bây giờ Nguyễn Tri Hạ bị thương, xem ra Tư Mộ Hàn rất quan tâm cô, lúc này chắc không có hơi sức đâu mà để ý tới ông ta.

 

Vừa nghĩ vậy, trong lòng Tư Đình Phong bình tĩnh một chút.

 

Ông ta muốn về nhà cũ nhà họ Tư, dẫn Tư Liên cùng ra nước ngoài, trời cao nước xa, ông ta cũng không tin Tư Mộ Hàn còn có thể tìm được ông ta.

 

Đến nhà cũ, vừa vào cửa, ông ta đã phát hiện trong nhà có vẻ yên tĩnh khác thường.

 

Ông ta gọi một tiếng: “Tư Liên!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play