Chương 651:
Nguyễn Hương Thảo thấy Nguyễn Tri Hạ nhìn chằm chằm vào Trần Tuấn Tú thì lập tức chắn ở trước mặt anh ta: “Cô nhìn cái gì vậy? Cô ăn trong bát còn nghĩ tới trong nồi à? Cô có biết xấu hổ không vậy?”
Trần Tuấn Tú không hề để ý, lên tiếng chào hỏi Nguyễn Tri Hạ: “Tri Hạ.”
Nguyễn Tri Hạ hờ hững gọi một tiếng: “Ngài Trần.”
Ngược lại Thẩm Sơ Hoàng có vẻ hứng thú quan sát Trần Tuấn Tú.
Bởi vì thân phận và các mối quan hệ nên Thẩm Sơ Hoàng và Trần Tuấn Tú rất ít có cơ hội gặp mặt nhau.
Khi anh ta nhận được bản kết quả xét nghiệm ADN này, thỉnh thoảng lại thấy tò mò về Trần Tuấn Tú.
Con riêng của Tư Đình Phong.
Thật sự chỉ là đơn giản là con riêng như vậy thôi sao?
“Tuấn Tú!” Nguyễn Hương Thảo thấy Trần Tuấn Tú nói chuyện tự nhiên với Nguyễn Tri Hạ thì bất mãn gọi anh ta một tiếng.
Trần Tuấn Tú cúi đầu, vẻ mặt dịu dàng nhìn Nguyễn Hương Thảo: “Bất kể nói thế nào, Tri Hạ cũng là em gái của em. Cho dù em không có cơ hội hợp tác với Tri Hạ trong kịch bản “Mất Thành”, không phải sau này còn có kịch bản khác à?”
Lời Trần Tuấn Tú nói làm cho Nguyễn Hương Thảo giống như một con mèo được vuốt lông, lập tức trở nên ngoan ngoãn.
Nguyễn Tri Hạ hơi nheo mắt lại, thảo nào Nguyễn Hương Thảo lại đi tới đoàn làm phim thử vai trong “Mất Thành”, hóa ra là vì Trần Tuấn Tú.
Trước đây Trần Tuấn Tú cũng từng đóng loại phim có tình tiết gay cấn như vậy. Anh ta xem kịch bản, tất nhiên cũng có ánh mắt của mình.
Nhưng Trần Tuấn Tú bảo Nguyễn Hương Thảo đi thử vai trong “Mất Thành”, rốt cuộc là vì anh ta coi trọng kịch bản “Mất Thành” này, hay là bởi vì anh ta chỉ đơn thuần muốn Nguyễn Hương Thảo làm Nguyễn Tri Hạ không thoải mái thì rất khó nói được.
Nguyễn Tri Hạ từng chứng kiến qua sự xấu xa của Trần Tuấn Tú.
Nguyễn Tri Hạ không muốn nhiều lời với bọn họ, chỉ khẽ nói với Thẩm Sơ Hoàng: “Chúng ta đi thôi.”
Sau đó, cô liền đi ra ngoài.
…
Nguyễn Tri Hạ không về nhà mà lái xe đi thẳng tới chỗ ở của Tư Mộ Hàn.
Cô có chìa khoá căn hộ của Tư Mộ Hàn.
Khi cô mở cửa đi vào trong, trong phòng tối đen như mực, Tư Mộ Hàn vẫn chưa về.
Nguyễn Tri Hạ bật đèn và đi vào xem từng phòng một.
Trên bàn trong phòng bếp phủ một lớp bụi mỏng. Điều này chứng minh Tư Mộ Hàn chưa từng nấu cơm ở nhà.
Bản thân Tư Mộ Hàn cũng không biết nấu cơm.
Trong tủ lạnh ngoại trừ mấy chai nước và rượu, cũng không có thứ gì khác.
Thật không giống với căn nhà có người ở.
Nguyễn Tri Hạ chờ rất lâu, chờ đến mười một giờ mà Tư Mộ Hàn vẫn chưa về.
Nguyễn Tri Hạ quyết định tắm xong tắt đèn rồi lên gường của anh ngủ.
Mãi đến hơn một giờ, Tư Mộ Hàn mới về.
Anh vào cửa và bật đèn, vừa cúi đầu đã chú ý thấy bên cạnh cửa có đặt đôi giày của phụ nữ.
Ngoại trừ Nguyễn Tri Hạ ra, còn có người phụ nữ nào có thể đi vào nhà anh chứ?
Khóe miệng anh vô thức cong lên, vẻ mệt mỏi trên mặt lập tức biến mất. Anh tiện tay ném chiếc áo vest trên cánh tay, vừa cởi cà vạt của mình ra, vừa đi về phòng ngủ.
Trong phòng ngủ không có bật đèn, nhưng Tư Mộ Hàn sớm đã quen với bố trí bên trong gian phòng, rón rén đi tới đầu giường và thò tay bật chiếc đèn ở trên đầu giường.
Nguyễn Tri Hạ quấn chăn nằm nghiêng người ngủ ở trên giường của anh, mái tóc dài màu đen xõa ra trên gối.