Chương 632:
Đêm nay không gặp được Tư Mộ Hàn.
Lúc cô quay đầu lại, phát hiện một chiếc ô tô màu đen lặng yên không tiếng động dừng trước mặt cô.
Đôi mắt Nguyễn Tri Hạ sáng lên, phản ứng đầu tiên là nghĩ đến Tư Mộ Hàn.
Có điều, lúc cửa sổ xe hạ xuống, sau khi Nguyễn Tri Hạ nhìn rõ người trong xe là ai, liền cười không nổi nữa.
Một tay Thẩm Sơ Hoàng gác trên cửa sổ xe, cười sâu xa: “Tri Hạ, đã lâu không gặp.”
“…Đã lâu không gặp.” Nguyễn Tri Hạ âm thầm lùi về sau vài bước.
Có vài người thật sự là không nên nhắc tới, chỉ cần nghĩ thoáng qua đã liền xuất hiện trước mặt.
Cũng có thể là cô không nên đến Kim Hải.
Kim Hải là câu lạc bộ cao cấp nhất Thành phố Hà Dương, những người tai to mặt lớn đa số đều thường xuyên ra vào chỗ này. Cho nên hôm nay cô vừa đến đây một lát, đã gặp nhiều người quen cũ như vậy.
Thẩm Sơ Hoàng nhìn thấy những động tác nhỏ của cô, anh ta gõ gõ vài cái trên cửa sổ xe, từ tốn nói: “Cũng coi như bạn lâu năm, đã lâu không gặp, không nên lạnh lùng như vậy chứ.”
“Hôm nào nha.” Nguyễn Tri Hạ giật giật môi nói: “Hôm nào mời anh ăn bữa cơm.”
“Anh như này không lẽ còn thiếu thốn một bữa cơm của em?” Trên mặt Thẩm Sơ Hoàng cười dịu dàng, nhưng lời nói ra lại không dễ đối phó.
Nguyễn Tri Hạ còn đang suy nghĩ nên đối phó anh ta như thế nào, lại nghe Thẩm Sơ Hoàng nói: “Mấy ngày nữa giúp anh một việc.”
“Việc gì?” Vẻ mặt Nguyễn Tri Hạ cảnh giác nhìn anh ta.
Thẩm Sơ Hoàng nhìn thấu suy nghĩ của cô, cười nói: “Yên tâm, không giết người cướp của, cũng không vi phạm luân thường đạo lý.”
Lời nên nói, lời không nên nói, Thẩm Sơ Hoàng đã đều nói hết.
Nguyễn Tri Hạ cũng không thể nói gì hơn, chỉ có thể khẽ gật đầu nói: “Có thể.”
Ý cười trong đôi mắt lạnh lùng của Thẩm Sơ Hoàng càng sâu: “Ghi số điện thoại cho anh.”
Nguyễn Tri Hạ ghi số điện thoại của mình đưa cho Thẩm Sơ Hoàng.
Thẩm Sơ Hoàng lưu số điện thoại xong, nói: “Bây giờ em phải trở về sao? Anh đưa em về?”
Đương nhiên Nguyễn Tri Hạ sẽ không để anh ta đưa cô về nhà.
“Không cần đâu, tôi có thể tự trở về được.”
Thẩm Sơ Hoàng cũng không miễn cưỡng cô: “Tạm biệt.”
Chờ xe của Thẩm Sơ Hoàng rời đi, Nguyễn Tri Hạ mới gọi xe trở về.
Sau khi tắm xong, cô nhận được điện thoại của Tần Thủy San.
Cô vừa bắt máy Tần Thủy San đã hỏi: “Sau khi tôi rời đi Hứa Mộ Hàn có nói gì thêm không?”
“Cô muốn anh ta nói gì?” Nguyễn Tri Hạ khó khăn lắm mới tìm được cơ hội trêu chọc Tần Thủy San.
Thật ra cô đã nhìn ra được, Tần Thủy San thích Hứa Mộ Hàn.
Nhưng cô cảm thấy khá bất ngờ, Hứa Mộ Hàn sinh ra trong gia đình bình thường, nhưng từ phong cách làm việc của anh ta có thể nhìn ra được là một người vô cùng đáng tin cậy, trầm ổn nhưng không khiến người khác cảm thấy ngột ngạt.
Người đàn ông như vậy quả thật rất dễ khiến người ta thích.
Tần Thủy San gấp gáp thúc giục: “Cô nói nhanh đi, rốt cuộc anh ấy có nói thêm gì không?”
Nguyễn Tri Hạ khuyên cô ấy: “Cô muốn biết, tại sao không tự mình đi hỏi anh ta?”
“Aizz, nói ra thì dài dòng lắm.” Tần Thủy San thở dài.
Cuối cùng Nguyễn Tri Hạ vẫn kể lại cho cô ấy: “Anh ta hỏi tôi có chuyện gì xảy ra, tôi nói anh ta tới hỏi cô, có vui không?”