Chương 624:
Ông ta đang thử thăm dò xem Nguyễn Tri Hạ biết bao nhiêu về chuyện của đứa bé, hay là đang thăm dò mối quan hệ giữa cô và Tư Mộ Hàn có thân mật không, chuyện con cô có chắc là bị người nhà họ Tư trộm đi?
Nguyễn Tri Hạ tay đặt dưới bàn nắm chặt lại thành nắm đấm, lật lại lại buông ra.
Cô không biết phải trả lời vấn đề này như thế nào, dứt khoát cúi đầu, làm ra một vẻ buồn bã thương tâm.
Mỗi lần nghĩ đến Tư Hạ, không khống chế được tình hình, nước mắt thoáng cái chảy ra.
Tư Đình Phong hơi híp mắt, cũng không biết đang nghĩ gì, chậm rãi lên tiếng nói: “Lần này Tư Mộ Hàn thật là quá đáng, mặc dù bác là ông nội đứa bé, đứa bé này chắc chắn là phải ở lại nhà họ Tư, nhưng bây giờ con bé còn quá nhỏ, nói thế nào cũng nên lớn lên bên mẹ mới tốt…”
Nguyễn Tri Hạ dứt khoát trực tiếp che mặt khóc nấc lên: “Xin lỗi, Bác Tư, đúng là cháu rất buồn.
Nguyễn Tri Hạ che mặt khóc, nhưng lại hé mắt lặng lẽ quan sát phản ứng Tư Đình Phong.
Cô để ý thấy trong mắt Tư Đình Phong hiện lên một cái nhìn chán ghét.
Thế nhưng, phút chốc, Tư Đình Phong lại điềm đạm như cũ lên tiếng an ủi cô: “Chuyện này, bác sẽ tìm Tư Mộ Hàn nói chuyện, cháu cũng không cần phải quá buồn.”
Nguyễn Tri Hạ cầm khăn tay lau nước mắt, vẻ mặt cảm kích nói: “Cảm ơn Bác Tư.”
Tư Đình Phong cười cười, không nói nữa.
…
Lúc Nguyễn Tri Hạ cùng Tư Đình Phong từ quán cà phê đi ra, đã nhìn thấy Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn giống như vội vã chạy tới, sắc mặt cũng có chút căng thẳng.
Lúc thấy Nguyễn Tri Hạ, ánh mắt anh dừng trên người Nguyễn Tri Hạ vài giây, mặc dù sắc mặt cũng không thay đổi nhiều, nhưng Nguyễn Tri Hạ lại cảm giác được anh giống như vừa thở dài một hơi.
Không biết hai người sống chung đã lâu, có phải sẽ có sự ăn ý đến kỳ lạ không.
Mặc dù anh vẫn không nói gì, nhưng ý anh muốn nói, cô có thể hiểu được.
Nhưng rất nhanh, cô lại cảm thấy hơi thở trên người Tư Mộ Hàn trở nên lạnh lẽo.
Ánh mắt anh đảo qua khuôn mặt Nguyễn Tri Hạ, ánh mắt lạnh đến thấu xương.
Nguyễn Tri Hạ nhớ lại bản thân vừa mới khóc trước đấy, lúc này mắt chắc chắn là vừa đỏ vừa sưng.
Cô kéo Tư Mộ Hàn ra trước, tiến lên một bước, chợt đưa tay hung hăng tát Tư Mộ Hàn một cái.
“Bốp!”
Tiếng tát này hết sức rõ nét vang dội.
Thời Dũng đi theo sau Tư Mộ Hàn, vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ.
Mà Tư Đình Phong đứng bên cạnh Nguyễn Tri Hạ, trong mắt cũng hiện lên một cái nhìn vô cùng kinh ngạc.
Tư Mộ Hàn giống như cũng bị tỉnh mộng, qua vài giây, anh mới quay đầu, ánh mắt sắc như dao nhìn Nguyễn Tri Hạ: “Em dám đánh anh?”
“Sao tôi lại không dám đánh anh? Anh mang con gái tôi đi, anh quả thực là không có nhân tính!” Ánh mắt Nguyễn Tri Hạ chứa đựng sự căm hận, giống như hận không thể tát anh thêm một cái nữa.
Ánh mắt Tư Mộ Hàn lóe lên, nhưng rất nhanh anh lại rũ mắt xuống, che đi nỗi ưu tư trong đáy mắt, giọng không có chút nóng nảy: “Con gái anh, anh muốn mang thì mang, còn phải cần sự cho phép của em sao?”
Anh nói xong, cong môi, lạnh lùng nói: “Thời Dũng.”
Thời Dũng hiểu ý, phất phất tay với vệ sĩ phía sau, vệ sĩ liền lập tức tiến lên bắt lấy Nguyễn Tri Hạ.
Lúc này, Tư Đình Phong liên tục không lên tiếng, vào lúc này mới lên tiếng nói: “Mộ Hàn, Tri Hạ suy cho cùng cũng là mẹ của đứa bé, con bé không kiềm chế được tâm trạng, cũng chỉ vì quá lo lắng cho con, bảo người của con dừng tay.”
Tư Mộ Hàn giả vờ ngoài mặt tươi cười hừ lạnh một tiếng: “Buông cô ấy ra.”
Tư Đình Phong thấy thế, gật đầu với Nguyễn Tri Hạ: “Cháu về trước đi.”
“Cảm ơn, tạm biệt Bác Tư.” Nguyễn Tri Hạ vẻ mặt cảm kích nói xong, liền xoay người rời đi.