Chương 622:

 

Tình cảm này, cô phải đem vị trí của mình đặt ngang hàng với Tư Mộ Hàn , không thể luôn để bản thân bị Tư Mộ Hàn nắm trong tay được.

 

Thẩm Lệ nghe xong, suy nghĩ một chút nói: “Không phải rất rõ ràng…”

 

Nguyễn Tri Hạ bỏ quả vải vào tủ lạnh, ra hỏi cô ấy: “Không nói cái này nữa, cậu ăn cơm chưa?”

 

“Ăn cùng người đoàn làm phim rồi.” Thẩm Lệ nói xong, vỗ đầu mình một cái: “Tớ nhớ ra rồi, còn chuyện này, tớ xem video phỏng vấn của cậu rồi, cậu muốn làm gì vậy?”

 

Từ lần trước Nguyễn Tri Hạ bảo cô ấy tìm giúp phóng viên, liền đốt biệt thự sau đó chạy trốn, Thẩm Lệ thực sự có chút sợ Nguyễn Tri Hạ.

 

Trước đây cô ấy cho rằng mình rất có tài gây chuyện, bây giờ cô ấy lại phát hiện Nguyễn Tri Hạ còn lợi hại hơn cô ấy.

 

Nguyễn Tri Hạ cười một cái nói: “Để quảng bá kịch bản của tớ.

 

“Tớ tin được cậu mới lạ.” Thẩm Lệ liếc cô một cái.

 

Nguyễn Tri Hạ bê một đĩa vải vừa rửa để trước mặt Thẩm Lệ, giọng khó nghiêm túc được mấy phần: “Tiểu Lệ, nước nhà họ Tư quá sâu, nếu tớ không chủ động làm chút gì đó, mãi mãi chỉ có thể bị bọn họ nắm bắt.”

 

Thẩm Lệ nghe cô nhắc tới nhà họ Tư, vẻ mặt cũng nghiêm lại: “Tiểu Tri Hạ vẫn không có chút tin tức gì sao?”

 

Nguyễn Tri Hạ lắc đầu, giọng nói trở nên có chút lạnh lùng: “Tớ đoán, nhà họ Tư rất nhanh sẽ có người đến tìm tớ.”

 

 

Tư Mộ Hàn từ trong tòa chung cư của Nguyễn Tri Hạ đi ra, Thời Dũng liền vội vàng vòng qua phía sau mở cửa xe cho anh.

 

Thời Dũng lái xe, thỉnh thoảng quan sát Tư Mộ Hàn qua kính chiếu hậu.

 

Tư Mộ Hàn hơi nhắm mắt, mở miệng nói: “Có chuyện gì nói đi.”

 

Tư Mộ Hàn đã nói như vậy, Thời Dũng cũng không do dự nữa, trực tiếp hỏi: “Nếu cậu chủ không yên tâm, vì sao lại để mợ chủ dọn ra ngoài?”

 

Trong xe yên tĩnh chốc lát, giọng Tư Mộ Hàn mới chầm chậm vang lên: “Để cô ấy dọn ra ngoài, cô ấy mới có thể vui vẻ một chút.”

 

Thời Dũng nhớ năm ngoái, anh ta cũng từng nói với Tư Mộ Hàn đề tài này, lúc đó Tư Mộ Hàn nói gì?

 

Lúc đó, Tư Mộ Hàn nói, đại loại là tình nguyện chịu khổ cùng nhau?

 

Hơn nửa năm sau, suy nghĩ Tư Mộ Hàn lại không giống vậy.

 

 

Nguyễn Tri Hạ suy đoán không sai.

 

Nhà họ Tư rất nhanh đã có người đến tìm cô.

 

Buổi tối hôm đó cô và Thẩm Lệ trò chuyện một hồi, vì hôm sau Thẩm Lệ còn có lịch làm việc, liền vội vàng rời đi.

 

Lịch trình hôm sau của Nguyễn Tri Hạ vẫn là đến đoàn làm phim.

 

Nhưng, cô vừa mới ra cửa, thì đã có một chiếc xe ô tô màu đen chạy đến dừng lại trước mũi chân cô.

 

Cửa xe hạ xuống, để lộ ra gương mặt của người đàn ông trung niên có vài phần giống với Tư Mộ Hàn.

 

“Tri Hạ, đã lâu không gặp.”

 

Trong mặt Nguyễn Tri Hạ thoáng một cái nhìn chán ghét, rất nhanh chuyển thành vô cùng kinh ngạc: “Ngài Tư.”

 

Trên mặt Tư Đình Phong mang theo một nụ cười, thoạt nhìn như một người cha chú điềm đạm: “Mặc dù bây giờ cháu không ở cùng Tư Mộ Hàn, cũng không cần phải gọi khách sao như vậy, gọi một tiếng bác sẽ khiến cháu khó xử sao?”

 

Mặc dù vẻ mặt của ông ta là dáng vẻ điềm đạm, thế nhưng lúc ông ta nói chuyện với Nguyễn Tri Hạ vẫn ngồi trong xe, cảm giác xa cách như vậy.

 

Nguyễn Tri Hạ nghe lời gọi một tiếng: “Bác Tư.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play