“Chính là ý mà chị nghe được đấy.

” Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu, ngước mặt lên, đôi mắt không cảm xúc tỏ ra bình tĩnh đến lạ thường.

Tưởng cô sẽ còn giống như một người giúp việc để bọn họ mặc sức chửi mắng sao?
Trước kia là vì cô vẫn còn hy vọng với người mẹ Tiêu Giai Kỳ này, nhưng sau khi cô bị ép phải gả đi thay cho chị hai thì một chút hy vọng sau cùng đã không còn nữa.

“Em!”
Nguyễn Hương Thảo đã quen với việc lên mặt với Nguyễn Tri Hạ, đây là lần đầu tiên Nguyễn Tri Hạ phản kháng lại cô ta.

Cô ta tức giận trừng mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ, xoay đầu nhìn sang Tiêu Giai Kỳ, “Mẹ, con có lòng tốt khuyên Tri Hạ, nhưng nó lại nói thế kia!”
Tiêu Giai Kỳ đương nhiên nghe được sự uy hiếp trong lời nói cửa Nguyễn Tri Hạ, nhưng nghĩ lại trước kia bất luận là chuyện gì Nguyễn Tri Hạ nghe theo lời bà ta, giúp bà giải quyết mọi chuyện, nên bà ta nghiêm nghị nói: “Tri Hạ, xin lỗi chị hai đi.

Nguyễn Tri Hạ nhìn thẳng vào Tiêu Giai Kỳ, ánh mắt lạnh lùng, “Xin lỗi? Không thể nào.


Trong hồi ức của Tiêu Giai Kỳ, đứa con gái này lúc nhỏ thật sự rất xinh đẹp thông minh, nhưng càng lớn thì càng xấu xí ngớ ngẩn, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ để lộ ra ánh mắt sắc bén như vậy, kết quả, bà ta bị ánh mắt này làm cho toàn thân cảm thấy lạnh lẽo.

Bà ta nuốt nước bọt, xoay đầu nói nhỏ với Nguyễn Hương Thảo, “Hương Thảo, hôm nay chúng ta bỏ qua đi, lỡ ép nó……”
Tuy Nguyễn Hương Thảo không cam tâm, nhưng cũng phải bỏ qua.

Lỡ Nguyễn Tri Hạ thật sự làm ra chuyện vượt quá giới hạn nào đó, nhà họ Tư nổi giận sẽ làm liên lụy đến nhà họ Nguyễn, sao cô ta có thể sống cuộc sống của thiên kim cành vàng lá ngọc?
Nguyễn Tri Hạ thấy bọn họ bất động vì lời nói của mình, cô liền xoay người đi lên lầu thu dọn đồ đạc của mình.

Cô sống ở nhà họ Nguyễn hai mươi năm, nhưng đồ đạc lại ít như một người ăn nhờ ở đậu.

Lúc kéo hành lý đi xuống lầu, phòng khách không có một bóng người.

Nguyễn Tri Hạ đứng đó do dự một hồi, cuối cùng quyết định vòng qua cửa sau đi ra khỏi biệt thự nhà họ Nguyễn.

Tuy không biết tại sao người “em trai” của Tư Mộ Hàn lại có hứng thú với cô, nhưng cô biết, cách xa anh ta một chút là không hề sai.

……
Tư Mộ Hàn đứng đợi trước cửa biệt thự nhà họ Nguyễn rất lâu vẫn không thấy Nguyễn Tri Hạ đi ra, sắc mặt liền trở nên khó coi.

Nhớ đến thông tin anh ta nhìn thấy trong tài liệu hôm qua, anh ta lập tức nhíu mày, cô gái xấu xí kia liệu có bị người nhà họ Nguyễn ức hiếp nữa không?
Suy nghĩ đó vừa xuất hiện, anh ta liền không kiềm được mà giơ tay sờ vào bên mặt bị cô tát, hừ lạnh một tiếng, cô không giống như một người dễ dàng bị ức hiếp.

“Chào anh, anh có muốn vào trong ngồi một chút không?”
Một giọng nữ dịu dàng vang lên, Tư Mộ Hàn xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, liền nhìn thấy một cô gái mặt mày xinh đẹp đứng bên cạnh xe.

Khi Nguyễn Hương Thảo nhìn thấy gương mặt của anh ta, không kiềm được mà ngẩn ngơ.

Cô ta không ngờ người đàn ông lúc nãy hôn Nguyễn Tri Hạ trong xe lại đẹp trai và đầy khí chất như vậy.

Một người đàn ông xuất chúng như vậy sao lại nhìn trúng một cục đất vừa xấu xí vừa ngu ngốc như Nguyễn Tri Hạ?
Xem ra, quyết định đi ra thử vận may của cô ta là không hề sai.

Suy nghĩ của cô ta căn bản không giấu được Tư Mộ Hàn.

Anh ta mỉm cười lạnh lùng, “Cô là ai?”
“Tôi là chị của Tri Hạ, tôi là Nguyễn Hương Thảo.

” Cô ta không chút để tâm đến sự lạnh lùng của Tư Mộ Hàn.

Nguyễn Hương Thảo?
Tư Mộ Hàn nhớ ra, nhà họ Nguyễn có hai cô con gai, ngoài Nguyễn Tri Hạ ra thì người còn lại chính là vị hôn thê rẻ tiền của anh ta.

Dùng ánh mắt của người bình thường để nhìn thì cô ta thật sự xinh đẹp như hoa, nhưng trong mắt anh ta lại cảm thấy dáng vẻ ngớ ngẩn của Nguyễn Tri Hạ lại trông ưa nhìn hơn.

Anh ta không có kiên nhẫn để nói nhiều với cô ta, vẻ mặt không cảm xúc hỏi một câu, “Nguyễn Tri Hạ đâu?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play