……………….

Nguyễn Tri Hạ vừa đi ra ngoài liền kéo Thẩm Lệ đi xuống dưới tầng: “Cậu và Cố Tri Dân trước đây có quen biết à?”
“Ừm.

” Thẩm Lệ nói rồi lại bổ sung: “Tên tiểu tử đó nợ tớ, dù tớ có đánh chết hắn thì hắn cũng sẽ không đánh trả.


Nếu như vậy thật thì ân oán giữa Thẩm Lệ và Cố Tri Dân cũng khá sâu đấy chứ!
Hai người cùng nhau đi ăn cơm, đồ ăn vừa mới đặt lên bàn, Nguyễn Tri Hạ liền nhận được điện thoại của “Tư Gia Thành.


Cô không lưu số của anh, vì thế không hề biết đó là cuộc gọi của anh.

“Khi nào về?” Giọng nói “Tư Gia Thành” tuy vì bị ốm nên nghe có chút yếu đuối, nhưng rất dễ để nhận ra, Nguyễn Tri Hạ liền nhận ra ngay.

Nguyễn Tri Hạ hỏi: “Có việc gì?”
Đầu dây bên kia lặng yên vài giây rồi mới có giọng nói vang lên: “Tôi vẫn chưa ăn cơm.


“Không muốn ăn thì bảo bác sĩ truyền nước cho là được, tôi còn….


Cô còn chưa nói hết thì liền bị anh cắt ngang: “Muốn ăn cơm cô nấu.


Giọng nói của anh nghe không có chút tinh thần nào, khác hẳn với giọng nói cao ngạo hống hách bình thường, Nguyễn Tri Hạ nghe mà cảm thấy thực sự có chút gì đó khác khác.

Nguyễn Tri Hạ bống nhiên chưa biết trả lời thế nào, liền lập tức tắt máy luôn.

Thẩm Lệ sớm đã ghé sát tai vào nghe khi cô bắt đầu bắt máy nên cũng hiểu phần nào.

Cô lắc lắc cốc nước hoa quả trong tay, cười đầy hàm ý: “Cái tên em họ đẹp trai giống như một vị thần đó gọi điện cho cậu à?”
Nguyễn Tri Hạ không cảm thấy tán thành đối với cái nhìn của Thẩm Lệ về “Tư Gia Thành”, cô liền phản bác: “Nhìn làm gì tới mức đấy.


Thẩm Lệ lắc đầu, nói với vẻ chắc chắn: “Tớ không tin cậu không hề có chút nào xao xuyến trước vẻ đẹp của Tư Gia Thành, dù chỉ là một chút chút….

.


Thẩm Lệ đưa tay ra biểu thị cái chút chút đó dù chỉ bằng cái móng tay.

Cô xao xuyến trước dung mạo của anh?
Đi trên đường nếu nhìn thấy bông hoa đẹp còn cố liếc nhìn thêm đây huống hồ là vẻ dung mạo khí chất hơn người của “Tư Gia Thành.


“Thực ra cho tới bây giờ tớ vẫn chưa gặp Tư Mộ Hàn, đều là người nhà họ Mộ, nếu anh ta không bị hủy hoại dung mạo thì nhất định cũng là một người rất đẹp trai.


Giọng nói của Nguyễn Tri Hạ nghe ra thấy sự tiếc nuối cho người chồng còn chưa từng gặp mặt của mình.

“Tới bây giờ còn chưa gặp lần nào? Hai người làm vợ chồng giả à? Cậu được gả vào nhà họ Mộ cũng hai ba tháng rồi còn gì?” Thẩm Lệ uống một cốc nước lớn để tỏ thêm phần ngạc nhiên.

Hình như cô ấy lại nghĩ tới gì đó mà nói tiếp: “Tớ thấy cái tên Tư Gia Thành đó đối xử với cậu không bình thường đâu, ánh mắt anh ta nhìn tớ lạnh lùng sợ chết đi được, nhưng với cậu thì ấm áp hơn rất nhiều.


Tư Gia Thành nhìn cô với ánh mắt ấm áp?
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu: “Cậu chắc đóng phim nhiều quá rồi đấy.


Thẩm Lệ đang định phản bác lại nhưng tiếng chuông điện thoại lại kêu lên.

Là người quản lý của cô gọi tới.

Sau khi tắt máy cô nói không mấy vui vẻ: “Lại bảo tớ tới công ty để mở cuộc họp gấp, khó khăn lắm với có thời gian cùng cậu ăn bữa cơm.


Nguyễn Tri Hạ an ủi cô: “Vậy thì cậu đi trước đi, đợi cậu quay xong thì tớ mời cậu.


………
Sau khi chào tạm biệt Thẩm Lệ thì Nguyễn Tri Hạ liền về thẳng căn biệt thự.

Vừa bước vào cửa, cô liền nhìn thấy “Tư Gia Thành” đang ở trong phòng khách.

Sắc mặt anh nhìn vẫn không ổn, anh mặc một bộ đồ ở nhà, trước mặt là chiếc máy tính xách tay, bên cạnh là một cốc nước, sắc mặt lạnh lùng không biết đang xem cái gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play