Chương 573:

 

Nguyễn Tri Hạ thật sự không thể liên hệ được giữa người đàn ông tâm tư kín đáo này với Thẩm Sơ Hoàng nhu nhược không có năng lực lúc trước.

 

Nguyễn Tri Hạ không thể làm gì khác hơn là lui lại một bước: “Không buồn cười chút nào đâu.”

 

“Anh biết em sẽ không tin anh, nhưng thời gian sẽ chứng minh tất cả.” Thẩm Sơ Hoàng nói xong lại lấy ra hai tấm vé máy bay: “Chúng ta lên máy bay thôi.”

 

“Đi đâu?”

 

Tài xế trước đó đưa cô qua đây cũng đã nói, Thẩm Sơ Hoàng chờ cô ở sân bay.

 

Thẩm Sơ Hoàng nói: “Đi ra nước ngoài.”

 

Nguyễn Tri Hạ đột nhiên dừng lại. Truyện được cập nhật mỗi ngày, Bạn đang đọc tại truyen3.one

 

“Thế nào, em luyến tiếc à?” Thẩm Sơ Hoàng mỉm cười nhìn cô: “Em quên trong thời gian qua đã bị Tư Mộ Hàn khống chế tự do thế nào, lại bị người nhà họ Tư đổ oan ra sao à?”

 

Nguyễn Tri Hạ nghe vậy, khẽ nhíu mày.

 

Xem ra Thẩm Sơ Hoàng quả thật rất quan tâm đến chuyện của cô.

 

Thẩm Sơ Hoàng nhìn ra sự do dự và ngập ngừng của cô, trong giọng nói có chút dụ dỗ: “Nước nhà họ Tư quá sâu, nhà họ Tư này còn qua lại với kẻ xấu. Nếu như em rơi vào trong đó thì ngay cả xương cốt cũng sẽ bị đám người nhà họ Tư ăn sạch. Nếu bây giờ em rời đi, ra nước ngoài trốn một hai năm, Tư Mộ Hàn tất nhiên cũng sẽ quên em đi, em lại có thể sống cuộc sống của mình…”

 

Nguyễn Tri Hạ cắt ngang lời anh ta: “Có phải anh biết gì đó đúng không?”

 

Thẩm Sơ Hoàng nhướng mày, vẻ mặt có phần cao thâm khó hiểu: “Mỗi người đều có bí mật riêng của mình.”

 

Nguyễn Tri Hạ không định dây dưa với Thẩm Sơ Hoàng trong vấn đề này, chỉ hỏi: “Anh đi cùng tôi ra nước ngoài à?”

 

“Đương nhiên.” Thẩm Sơ Hoàng lại cười.

 

Trong lòng Nguyễn Tri Hạ tất nhiên vô cùng đề phòng khi thấy tính tình của người trước mắt này hoàn toàn khác với Thẩm Sơ Hoàng trước đây.

 

Trong vài ba câu nói của Từ Thẩm Sơ Hoàng, cô cảm giác được anh ta dường như có ý với cô.

 

Nếu như tất cả những gì Thẩm Sơ Hoàng làm trước đây đều là do anh ta giả vờ, như vậy anh ta tuyệt đối sẽ không gian xảo kém hơn Tư Mộ Hàn bao nhiêu.

 

Nguyễn Tri Hạ chắc chắn sẽ không đi theo anh ta ra nước ngoài.

 

Thấy Nguyễn Tri Hạ không nói lời nào, Thẩm Sơ Hoàng lại giơ tay lên ôm vai của cô: “Sắp hết giờ rồi, chúng ta đi thôi.”

 

Nguyễn Tri Hạ xoay người, tránh tay anh ta.

 

Vẻ mặt Thẩm Sơ Hoàng thoáng biến đổi nhưng cũng không nói gì thêm.

 

 

Có lẽ vì không muốn làm cho người khác chú ý, Thẩm Sơ Hoàng đặt vé là khoang phổ thông.

 

Hai người qua chỗ kiểm tra an ninh tới phòng chờ máy bay.

 

Chuyến bay Thẩm Sơ Hoàng đặt đã bắt đầu đến giờ lên máy bay.

 

Nguyễn Tri Hạ khẽ cắn môi, đột nhiên ngồi xổm trên mặt đất: “Bụng tôi đau… muốn đi vệ sinh.

 

Anh ta nghe Nguyễn Tri Hạ nói vậy, rõ ràng không hề tin cô: “Làm sao có thể đau bụng được?”

 

Thẩm Sơ Hoàng bây giờ hẳn phải khôn hơn Thẩm Sơ Hoàng trước kia nhiều, không dễ lừa.

 

“Tôi không biết nữa, có thể là do không quen với khí hậu.” Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu nhìn anh ta, vẻ mặt “suy yếu”.

 

Buổi sáng này xảy ra quá nhiều chuyện, Nguyễn Tri Hạ chạy trốn ngay trước mắt Tư Mộ Hàn, lúc này vẫn kinh hãi, run sợ, vẻ mặt có phần tái nhợt, thoạt nhìn đúng là không tốt lắm.

 

Thẩm Sơ Hoàng liếc nhìn về phía cửa lên máy bay: “Anh đi cùng em.”

 

“Cảm ơn.” Nguyễn Tri Hạ đứng lên, mặc cho Thẩm Sơ Hoàng đỡ cô đi về phía phòng vệ sinh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play