Chương 495:
“Ừm, sao vậy?”
Nguyễn Tri Hạ nhìn ra Tư Gia Thành có điều muốn nói.
Tư Gia Thành lắc đầu, nũng nịu nói:
“Đã lâu rồi em không đến chỗ anh chị, em về nhà hai người ở mấy ngày được không?”
“Không được.”
“Được.”
Hai âm thanh không hẹn mà cùng vang lên.
Người nói “ không được” là Tư Mộ Hàn, nói “được” chính là Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Mộ Hàn, gia tăng giọng điệu nói: “Anh bảo không được sao?”
Tư Mộ Hàn muốn gật đầu.
Nhưng trực giác mách bảo anh rằng nếu anh gật đầu, tối nay chắc chắn sẽ bị Nguyễn Tri Hạ đuổi ra khỏi phòng ngủ.
Tư Mộ Hàn liếc Tư Gia Thành, rồi nhàn nhạt đáp một tiếng:
“Ồ.”
Chữ “ồ” này rõ rành rành toát ra sự không tình nguyện, Nguyễn Tri Hạ cảm nhận được rồi.
Nhưng cô vẫn giả vờ không biết gì, cười tít mắt nói với Tư Gia Thành:
“Cậu đã nói với mẹ chưa?”
Mặc dù quan hệ của Trần Tuấn Tú và Tư Mộ Hàn đã rạn nứt rồi, nhưng Tư Gia Thành cũng chỉ là một đứa trẻ. Không thể vì chuyện của người lớn mà đối xử lạnh nhạt với một đứa trẻ được.
Tư Gia Thành gật đầu lia lịa:
“Nói rồi.”
……
Tư Gia Thành trước kia cũng sống ở chỗ Tư Mộ Hàn, ở đó vẫn còn quần áo của cậu ấy, bây giờ muốn qua ở cũng chẳng cần sắp xếp đồ đạc gì nữa, có thể sang ở luôn.
Lúc lên xe, Tư Gia Thành dường như lo sợ Tư Mộ Hàn sẽ hối hận vậy, cậu nhảy tót lên xe như một con thỏ rồi vẫy tay với Nguyễn Tri Hạ:
“Chị Tri Hạ, mau lên xe.”
Ánh mắt lạnh lùng của Tư Mộ Hàn vừa quét qua, Tư Gia Thành lập tức ngậm mồm.
Nguyễn Tri Hạ đang định lên xe thì bị Tư Mộ Hàn giữ lại.
Sau khi anh ngồi lên trước mới giơ tay về phía Nguyễn Tri Hạ, ý bảo cô lên xe.
Nguyễn Tri Hạ trợn mắt lên nhìn trời, người đàn ông này có cần nhỏ mọn như vậy không? Cô lên xe, Tư Mộ Hàn ngồi giữa ngăn cách cô và Tư Gia Thành.
Nguyễn Tri Hạ và Tư Gia Thành nhìn nhau cách “ một dòng sông”, từ ánh mắt của đối phương có thể nhìn thấy sự kì thị với Tư Mộ Hàn.
Nguyễn Tri Hạ nhớ đến lúc trước trên bàn ăn, Tư Ân Nhã nói Trần Tuấn Tú lại bị người ta bôi nhọ rồi, nên cô lấy điện thoại ra lên mạng.
Tình hình trên mạng còn gay go hơn cả Nguyễn Tri Hạ tưởng tượng.
Nguyễn Tri Hạ đến gần Tư Mộ Hàn nói nhỏ vào tai anh:
“Thật sự không phải anh làm sao?”
Tư Mộ Hàn vẫn là bộ dạng không chút cảm xúc đó, nhưng giọng điệu của anh lại hết súc khoa trương:
“Việc nhỏ như vậy cũng cần anh phải ra tay sao?”