Chương 420:
Cách xa như vậy nhưng Nguyễn Tri Hạ vẫn có thể cảm thấy đèn flash có phần chói mắt.
Trên đời này từ xưa đến nay không thiếu người thích xem náo nhiệt, bọn họ sẽ không quan tâm rốt cuộc sự thật là như thế nào? Bọn họ chỉ muốn xem cái họ muốn xem, bọn họ cũng sẽ không quan tâm bạn sẽ vì những chuyện này mà bị ảnh hưởng gì.
Chưa từng cảm động lây những chuyện như vậy, rốt cuộc có những chuyện phải tự mình đi làm mới được.
Nguyễn Tri Hạ vừa suy nghĩ vừa bước vào phòng khách trong biệt thự nhà họ Nguyễn.
Xảy ra chuyện như vậy người của nhà họ Nguyễn cũng không dám ra ngoài, ngoại trừ Nguyễn Lập Nguyên đã đi đến công ty ra, những người khác đều ở nhà.
Người làm nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đi vào, liền đi thông báo cho những người khác của nhà họ Nguyễn biết.
Lúc cô bước vào nhà, Tiêu Giai Kỳ và Nguyễn Chính Tu vừa lúc đi từ trên lầu xuống.
Tiêu Giai Kỳ vừa nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đã gọi: “Tri Hạ.”
“Mẹ.” Nguyễn Tri Hạ cụp mắt, sau khi chào một tiếng với vẻ mặt không cảm xúc, cô nhìn về phía ông nội nói: “Con chào ông nội.”
Tiêu Giai Kỳ bước theo sau ông cụ Nguyễn nửa bước, đi đến phòng khách dè dặt nói: “Mọi người ngồi xuống trước đi, mẹ đi pha trà.”
Đáy mắt Nguyễn Tri Hạ xẹt qua một tia châm chọc, cô xảy ra chuyện lớn như vậy Tiêu Giai Kỳ cũng chẳng quan tâm, còn chỉ biết lấy lòng ông cụ Nguyễn.
Đời này Tiêu Giai Kỳ sống rất cẩn thận, không phải lấy lòng Nguyễn Lập Nguyên thì chính là đang lấy lòng anh em Nguyễn Hương Thảo, nếu không thì chính là lấy lòng ông cụ Nguyễn Chính Tu.
Bà ta chỉ lo lấy lòng tất cả người của nhà họ Nguyễn, nhưng chỉ duy nhất một điều là bà ta không quan tâm chút nào đến cô con gái mà bà ta đã sinh ra.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, bà ta cũng chưa hề nghĩ tới sẽ quan tâm hỏi han cô một chút.
Giống như bà ta đã quen với việc bỏ qua Nguyễn Tri Hạ.
Sau khi Tiêu Giai Kỳ đi rồi, Nguyễn Chính Tu im lặng một lúc lâu mới nói: “Chuyện trên mạng ông đã biết. Ông đã cấm túc chị của con rồi, lớn tuổi như vậy mà làm việc còn hồ đồ.”
Trong giọng nói mang vẻ không hài lòng vì không được như ông kỳ vọng, nhưng có thể cũng chỉ là những lời nói ngoài mặt cho cô nghe mà thôi.
“Con muốn gặp chị ấy.” Mục đích hôm nay Nguyễn Tri Hạ đến nhà họ Nguyễn chính là muốn gặp Nguyễn Hương Thảo.
Nguyễn Chính Tu cũng không từ chối, bảo người làm dẫn cô lên lầu gặp Nguyễn Hương Thảo.
Mới vừa tới cửa phòng của Nguyễn Hương Thảo, cô đã nghe thấy tiếng gào thét của cô ta từ bên trong truyền ra.
“Thả tôi ra ngoài!”
“Mấy người hèn hạ kia, xem tôi làm sao xử lý các người. Các người toàn bộ cút hết đi cho tôi!”
Cô ta mắng mấy câu liền, hình như mắng mệt rồi nên lúc này bên trong mới từ từ tĩnh lại.
Người làm thấy Nguyễn Tri Hạ đến, liền vội vàng cung kính cúi đầu nói: “Chào cô ba.”
Nguyễn Tri Hạ khẽ gật đầu khó phát hiện: “Mở cửa đi.”
Chuyện cấm túc mà Nguyễn Chính Tu nói hóa ra là như thế này, khóa ngoài cửa phòng của Nguyễn Hương Thảo lại, ông cụ còn sai người làm đứng bên ngoài cửa phòng canh chừng.
Người làm mở cửa ra, Nguyễn Tri Hạ liền đi vào.
Nguyễn Hương Thảo ôm điện thoại di động ngồi trên ghế sofa, không biết cô ta đang xem gì, lúc này khuôn mặt tươi cười ngọt ngào, ngay cả Nguyễn Tri Hạ đi vào cô ta cũng không phát hiện ra.
Nguyễn Tri Hạ hơi nheo mắt, hờ hững lên tiếng: “Chị đang xem gì mà vui thế?”
Nguyễn Hương Thảo xem quá nhập tâm, thình lình nghe thấy giọng nói của Nguyễn Tri Hạ, cả người bị dọa sợ run một chút, lúc này nhìn Nguyễn Tri Hạ bằng vẻ mặt hung dữ: “Cô là ma à? Vào cũng không biết lên tiếng à?’
Nguyễn Tri Hạ không nói lời nào, bước thẳng tới trước mặt cô ta.
Nguyễn Hương Thảo đặt điện thoại xuống, vẻ mặt vô cùng đắc ý, nói: “Ối, loại chuyên đi hại người như cô mà bây giờ còn dám ra đường à, cô không sợ bị người ta chọi trứng gà thối vỡ đầu à??”