CHương 4014:

Nguyễn Kiến Định dần dần siết chặt tay, giữ chặt người phụ nữ nhỏ bé trong lòng mình: “Anh chỉ cảm thấy hơi bất lực mà thôi, không sao cả, để anh tự đi một chút sẽ ổn thôi!” Nguyễn Kiến Định nhếch miệng gượng cười, sau đó không nói gì nữa.

Nguyễn Tri Hạ luôn dựa vào vòng tay của Tư Mộ Hàn, toàn thân run rẩy, nước mắt rơi lã chã, người không biết sẽ nghĩ rằng người đang tiến hành phẫu thuật trong đó là cô ấy, Tư Mộ Hàn nhìn bộ dạng của cô ấy, trong lòng đau khổ tột cùng, nhưng không có cách nào để an ủi.

Hướng Minh và Tinh Hoà còn quá nhỏ, bị bỏ lại ở nhà, vừa xảy ra chuyện như thế này Tư Mộ Hàn cũng có chút lo lắng cho sự an nguy của đứa trẻ, anh đã cử người để canh gác cẩn thận cho hai đứa nhỏ. Điều này có thể làm cho anh ấy cảm thấy nhẹ nhõm một chút.

“Người nhà bệnh nhân là ai? Bây giờ tôi sẽ đưa giấy báo bệnh nguy kịch và hãy ký tên ngay lập tức. Bác sĩ trưởng đang cố gắng cứu sống bệnh nhân!” Ca phẫu thuật vẫn chưa kết thúc, một bác sĩ mặc áo blouse trắng đột nhiên bước ra, cầm một tờ thông báo.

Nhìn mọi người xung quanh nói, trên trán anh ta đổ rất nhiều mồ hôi, sắc mặt tái nhợt pha chút xanh tím, trông khá tệ.

Nguyễn Kiến Định cầm lấy giấy báo bệnh nguy kịch, hít sâu một hơi, đọc lướt qua, xác nhận không có vấn đề gì, lập tức ký tên, bác sĩ cũng không kịp nói gì, mà cầm tờ giấy quay về.

Cánh cửa phản chiếu màu trắng lạnh lẽo lần nữa bị đóng lại, Nguyễn Kiến Định chỉ kịp nhìn thấy bóng mình phản chiếu trên cánh cửa, cánh cửa lại bị đóng lại, trong tiềm thức anh bước tới muốn đi theo, nhưng đột ngột dừng lại, ngồi vào ghế.

Đã gần hai giờ trôi qua kể từ ca phẫu thuật, Yaren vội vã bước đến trong bộ vest lịch lãm với vẻ mặt điềm tĩnh.

Elyson và Alex cũng đi theo sau Yaren, nhưng chỉ có Abel không tới. Vài người đứng cùng nhau, không chào hỏi cũng không nói, thậm chí còn không nhìn nhau một cái, đặc biệt là Elyson, với cặp kính râm trên mặt, trang điểm tươm tất và mặc một chiếc váy dài màu trắng bạc. Tạo hình này mà đi thảm đỏ cũng chẳng có vấn đề gì!

Lối vào phòng mổ lập tức đông nghịt người, khi bác sĩ bước ra lần thứ hai, đèn trong ca mổ cuối cùng cũng tắt, Nguyễn Kiến Định nhanh chóng bước tới hỏi bác sĩ: “Xin lỗi, người trong phòng phẫu thuật, tình bây giờ như thế nào?”

“Cậu là cháu của ông ấy sao! Bây giờ tôi mưới chỉ có thể nói là tạm thời đã cứu được mạng sống của ông ấy. Ông ấy có thể khá lên hay không thì cũng phải xem tình hình vài ngày sau giai đoạn nguy hiểm, mới thực sự vượt qua được chướng ngại này. Có một vài điều cần chú ý, nên tôi sẽ gọi y tá để dặn dò mọi người.”

Nói xong bác sĩ quay đầu bước ra ngoài, sau đó Công tước Otto cũng bị đẩy ra từ bên trong, Nguyễn Tri Hạ bước qua Elyson vài bước, đứng ở mép giường vẻ mặt hoảng sợ, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của ông ấy. Nhưng hơi thở vẫn còn, trái tim đang loạn nhịp cũng coi như ổn định trở lại, đi theo chiếc giường đến phòng bệnh.

Bị một đứa nhỏ chen ngang, sắc mặt Elyson dần trở nên lạnh lẽo, đứng yên tại chỗ nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Hạ, cả đời này người dám xem thường cô ta, cô gái này thật sự là người đầu tiên! Nó thực sự khiến cô ta mở mang tầm mắt.

Đối với loại người khiêu chiến với mình, Elyson chưa bao giờ nhẹ tay, đặc biệt là bộ mặt mà cô ta căm ghét từ tận đáy lòng này, chuyện mà mười năm trước tưởng chừng có thể giải quyết, không ngờ lại chậm trễ đến bây giờ. Đây là lỗi của cô ta!

Sự ghen tị và hận thù trong mắt Elyson biến thành bóng tối u ám, bám lấy cơ thể Nguyễn Tri Hạ như như ruồi bầu mật. Cô gái nhỏ trong lòng giờ chỉ có mỗi ông ngoại, thậm chí không thể nhận thấy bất cứ điều gì khác xung quanh. Tư Mộ Hàn đứng ở một bên cau mày liếc nhìn, đứng ở phía sau Nguyễn Tri Hạ, dùng một đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm cô ấy.

Elyson còn chưa kịp làm gì khác, Yaren đã vươn tay nắm lấy cánh tay của cô, kéo lùi lại hai bước, thậm chí còn gật đầu với Tư Mộ Hàn, rồi chầm chậm đi theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play