Nguyễn Tri Hạ nghẹn họng, bộ dáng sợ sệt, quay người đi xuống.

……
Trên bàn ăn, Hạ Lập Nguyên lúc nào cũng nói bóng nói gió hỏi Tư Mộ Hàn giữ chức vụ gì trong công ty, bố mẹ là người thế nào trong nhà họ Tư.

“Lúc trước sao không có gặp cậu Tư ở thành phố Hà Dương này nhỉ, cậu mới trở về từ nước ngoài à?”
Tư Mộ Hàn ngước mắt lên, quét mắt nhìn Hạ Lập Nguyên một cái, chầm chậm nói: “Vừa mới trở về nước, ở công ty làm việc vặt qua ngày.


Trong mắt Hạ Lập Nguyên lóe lên tia sáng, mỉm cười ôn hòa: “Vậy bố mẹ cậu thì sao? Vẫn ở nước ngoài à?”
Tư Mộ Hàn không thèm để ý đến ông ta, đưa bát cho Nguyễn Tri Hạ: “Chị dâu, lấy canh cho tôi.


Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu lên liền trông thấy một chiếc bát ngay trước mặt.

Ngón tay vừa sạch sẽ vừa thon dài, đặt trên bát sứ trắng tinh đẹp mê người.

Nguyễn Tri Hạ nhìn đến ngây người, một lần nữa cô nhận ra rằng “Tư Gia Thành” là một cậu ấm đích thực ngạo mạn từ đầu tới chân.

Cô nhận lấy bát cơm, ngước mắt lên thì nhìn thấy trong con mắt đen lấy của anh có chút mất kiên nhẫn.

Cô không nói gì cả, nhấc người múc canh, rồi để trước mặt anh.

“Cảm ơn.


Khóe miệng anh như có như không nhếch lên, nhìn như đang cười nhưng lại không rõ ràng.

Nguyễn Tri Hạ sững sờ nhìn anh: “Không có gì.


Cậu ấm nhà giàu đều biết đóng kịch thế sao?
Lời nói của Hạ Lập Nguyên bị Tư Mộ Hàn coi thường, sắc mặt không được tốt cho lắm.

Ông lờ mờ phát hiện ra “Tư Gia Thành” dường như có chút gần gũi, thân thiết với Nguyễn Tri Hạ, thế này xem ra để Nguyễn Tri Hạ làm mối cho Nguyễn Hương Thảo và Tư Gia Thành là hoàn toàn đúng đắn.

Còn bạn trai bây giờ của Nguyễn Hương Thảo- Thẩm Sơ Hoàng, cậu ta cũng chỉ là lốp dự phòng mà thôi.

Hạ Lập Nguyên trong lòng thầm tính toán sau đó bèn mở miệng định nói chuyện.

Tư Mộ Hàn không nói không rằng liếc nhìn Hạ Lập Nguyên, cướp lời nói với Nguyễn Tri Hạ trước mặt ông ta: “Tôi ăn no rồi, đi thôi.


Anh nói xong, nhấc người dậy nói một câu:
“Cảm ơn đã tiếp đón.



Mặc dù miệng nói lời cảm ơn nhưng nét mặt của anh lại giống như ra lệnh.

Loại khí chất thế này, sinh ra đã có.

Còn bộ dạng không để mắt đến ai của anh lại rất kiêu căng, ngạo mạn.

Nhưng cũng rất mê người.

Nguyễn Tri Hạ thấy mình bị Nguyễn Hương Thảo đánh cho một bạt tai đến đần độn rồi, nếu không thì làm sao cô có thể thấy cậu ấm “Tư Gia Thành” quần là áo lượt này mê người được chứ?
“Bố, vậy thì con….

đi trước nhé.


Mặc dù Nguyễn Tri Hạ đã muốn đi từ sớm rồi nhưng đã diễn kịch thì phải diễn cho chót.

Hạ Lập Nguyên lời còn chưa kịp nói ra đã bị chặn lại vốn đã rất khó chịu vậy mà Nguyễn Tri Hạ còn dám động vào.

Ông ta trừng mắt nhìn cô, tức giận hét lên: “Còn không mau đi đi!”
Nguyễn Tri Hạ nhẫn nại cúi đầu, cầm lấy túi xách đi ra ngoài.

Một nhà ba người Hạ Lập Nguyên cũng đi theo tiễn bọn họ.

Không thể không nói quyền lực là một thứ rất thú vị, cho dù ban nãy “Tư Gia Thành” không nể mặt Hạ Lập Nguyên thì ông ta vẫn phải tươi cười tiếp đón.

Bọn họ một nhà ba người đứng ở cổng biệt thự: “Cậu Tư, lần sau lại đến chơi nhé!”
Tư Mộ Hàn cười như không cười nhìn bọn họ, rồi quay đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ đang đứng trước xe, trầm giọng nói: “Còn không lên xe?”
Nguyễn Tri Hạ nghe thấy thế, kéo cửa sau định bước vào thì phát hiện ra không thể kéo được cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play