Chương 3856:

Sau khi thảo luận một hồi, nghĩ đến chuyện cả ngày hôm nay, có thể Tư Mộ Hàn đã mệt rồi, Nguyễn Kiến Định vội đưa hai người họ về nhà.

Giang Húc Đông chật vật, không chịu nổi ngồi trên giường. Ở đây, cả ngày không được nhìn thấy ánh nắng mặt trời. Mỗi ngày, trong lúc ăn cơm thì có thể nhìn thấy một chút ánh sáng le lói nhưng sau khi anh ta ăn xong, căn phòng lại quay trở về vẻ tối tăm vốn có. Mặc dù trong phòng có cả giường và nhà vệ sinh nhưng mà anh ta không biết được, rốt cuộc mình đã bị nhốt lại ở đây bao lâu rồi.

Anh ta đã vô số lần đập đồ, phát tiết, nhưng chưa bao giờ anh ta được rời khỏi đây trong trạng thái tỉnh táo. Bọn họ sẽ đánh anh ta ngất xỉu rồi sau đó nhanh chóng dọn dẹp phòng. Sau khi anh ta tỉnh dậy, căn phòng lại gọn gàng, sạch sẽ.

Vết thương trên bụng có vẻ như sắp lành nhưng bây giờ, trên tay anh ta lại đang không ngừng chảy máu. Ở trong bóng tối cô độc và vô tận, chỉ có chút cảm giác đau đớn này mới có thể anh ông ta cảm nhận được rằng mình vẫn còn sống trên thế giới này.

Anh ta mở to mắt, lúc đang chuẩn bị đứng dậy đi tới đi lui thì cửa phòng đột nhiên mở ra, luồng ánh sáng chói mắt chiếu vào. Theo phản xạ, Giang Húc Đông vội co người, đưa tay lên chặn ánh sáng lại, một lúc sau mới nheo mắt lại rồi từ từ nhìn ra cửa.

Bóng người này trải dài, vô cùng cao lớn, dường như chắn cả cửa ra vào. Phải híp mắt rất lâu, Giang Đông Húc mới có thể nhìn rõ rốt cuộc người này là ai. Theo bản năng, anh ta siết chặt hai tay, lùi từng bước nhỏ về phía sau. Vừa tỉnh dậy nên sắc mặt anh ta rất khó coi.

“Không phải Tư Mộ Hàn bắt tôi sao? Sao thế? Nhát gan đến nỗi không dám tự mình đến sao, còn phải cần đến sự giúp đỡ của gia tộc Otto à. Anh ta hơi chột ta, lựa chọn người nổi diên trước rồi bước lên trước, vội vàng chất vấn.

Nguyễn Kiến Định không nói gì cả, hai tay đút trong túi quân, hừ lạnh một tiếng rồi bước lên phía trước hai bước. Đèn trong phòng cũng bừng sáng theo từng bước chân của anh ấy.

“Rốt cuộc cậu muốn làm gì? Nếu như cậu muốn làm gì tôi, gia tộc Húc Nhật nhất định sẽ không bỏ qua cho mấy người đâu.” Tim Giang Húc Đông đập thình thịch, luôn cảm thấy hình như mọi chuyện có gì đó không đúng.

Nếu như gia tộc muốn cứu anh ta, tại sao đến bây giờ anh ta vẫn còn ở lại đây chứ? — Rốt cuộc gia tộc Húc Nhật xảy ra chuyện gì. Hay nói cách khác, rốt cuộc hai người Nguyễn Kiến Định và Tư Mộ Hàn đã làm những chuyện quái quỷ gì thế.

“Đừng nghĩ rằng gia tộc Húc Nhật sẽ đến cứu anh. Bắt đầu từ ngày mai, gia tộc Húc Nhật sẽ biến mất khỏi Việt Nam mãi mãi, chỉ còn lại nhà họ Tư và gia tộc Otto mà thôi. Giang Húc Đông, anh muốn tận mắt nhìn thấy gia tộc của mình bị hủy diệt như thế nào sao?”

Nguyễn Kiến Định đi tới và ngồi xuống ghế sa lon, hai chân vắt chéo, nở một nụ cười. Đương nhiên là tâm trạng của anh ấy đang rất tốt.

Giang Húc Đồng nghe xong những lời này, con ngươi co rút lại, giống như là vừa nghe thấy chuyện gì đó không thể tưởng tượng nổi vậy. Cả người anh ta lảo đảo về phía sau, cuối cùng ngã ngồi lên giường. Một lúc lâu sau, sắc mặt dần dân trở lên hung dữ điên cuồng. Anh ta giống như muốn sống dậy một lần nữa vậy, động tác rất nhanh, vọt tới chỗ của Nguyễn Kiến Định.

Cũng may là động tác của vệ sĩ nhanh nhạy. Lúc anh ta vừa mới bước chân lên đã kịp thời ngăn lại, hay tay giống như một cái kiềm sắt, cố định người này đứng yên tại chỗ. Thấy anh ta hơi giãy giụa, mấy vệ sĩ này cũng không nể tình, hung hăng sút vào khuỷu chân ông ta. Giang Húc Đông không kịp trở tay đành ngã “uỳnh” xuống, quỳ trên đất đầy nặng nề. Mồi hôi lạnh lập tức tuôn ra nhưng biểu cảm trên khuôn mặt tái nhợt vẫn vô cùng dữ tợn.

“Bây giờ mới được có mấy người thôi, cho dù có dốc hết khả năng của gia tộc Otto cũng không thể tóm được gia tộc Húc Nhật nhanh như vậy được. Huống hồ, cho dù không có tôi ở đó, cậu cho rằng mấy lão già ở gia tộc Húc Nhật sẽ mặc kệ cho cậu muốn làm gì thì làm sao?”

Mặc dù chân bị thương nghiêm trọng nhưng Giang Húc Đông vẫn dùng dẳng muốn bò dậy để xông tới.

“Đúng là không dễ dàng gì, nhưng mà ai bảo Mộ Hàn có một người ông ngoại tốt bụng chứ. Chắc là anh cũng biết, bố của anh còn có một người con trai khác. Sống một cuộc sống bị cầm tù nhiều năm như vậy rồi, vất vả lắm cậu mới không có ở đó, gia tộc Húc Nhật như rắn không đầu, anh cho rằng ông ấy sẽ bỏ qua cơ hội này hay sao? Thật tình cờ là người đó lại chính là ông ngoại của Mộ Hàn. Chẳng cần tốn sức đâu, ngày mai, gia tộc Húc Nhật của anh sẽ đổi tên thành họ Tư thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play