Chương 3759:

Quả nhiên là cầm thú , cho dù có thế nào thì vẫn không thể sửa được tâm tính sắc lang này.

Nguyễn Tri Hạ biết quá rõ điều này nên yếu ớt trừng hai mắt nhìn anh , để bảo toàn đứa bé đã gian nan sinh tồn được năm tháng tuổi , cô vẫn nên không cho anh vào phòng tắm mà để tự mình đi vào.

Tư Mộ Hàn cũng không hề khó chịu , đi tới phòng bên cạnh tắm rửa , đàn ông đi tắm động tác cũng nhanh , chỉ một lát là đã tắm xong.

Phòng ngủ bên cạnh cũng có quần áo của anh , dù sao thì đây cũng không phải là lần đầu tiên anh đến đây tắm rửa , hầu hết đồ ngủ đều để ở đây cho tiện mặc.

Tư Mộ Hàn đã tắm xong nhưng Nguyễn Tri Hạ vẫn ở trong phòng tắm ngâm nga hát , anh mỉm cười không gọi cô , an tâm nằm trên giường lớn tràn đầy hơi thở của cô , chờ người đẹp đi ra khỏi phòng tắm.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ , Nguyễn Tri Hạ mặc một chiếc váy ngủ cotton rộng rãi và thoải mái.

Từ khi mang thai cô rất thích mặc loại trang phục như thế này , thoải mái hơn nhiều so với quần áo bình thường , mà mặc cũng đơn giản tiện lợi hơn.

Khi cô bước đi , làn váy nhẹ bay lên , những bông hoa được thêu tinh tế trên cổ tay áo và viền cổ áo khiến cô trông vừa dịu dàng , giản dị vừa ngọt ngào , đáng yêu.

Đuôi tóc của cô gái nhỏ ướt nhẹp dính vào cổ , khi đi ra động tác có hơi vụng về , một tay cầm khăn tắm lau lau , một tay đỡ eo.

Tư Mộ Hàn thấy vậy thì nhướng mày đứng dậy ôm người ngồi xuống giường. Sau đó lấy khăn lau giúp cô.

“Vừa rồi lúc nằm trên giường anh nghĩ cái gì mà cười vui vẻ như vậy?” Cô trêu chọc hỏi.

“Đang nghĩ tại sao cô gái nhỏ của anh lại có thể xinh đẹp như vậy , cho dù mang thai thì cũng là bà bầu xinh đẹp nhất.” Anh vừa nói , vừa giúp cô vợ nhỏ của mình lau tóc.

Ban ngày , Tư Mộ Hàn đã giúp cô gội đầu rồi , nhưng buổi tối do cô không tiện nên không gội đầu lại , chỉ là đuôi tóc hơi ướt một chút , thậm chí không cần dùng cả máy sấy tóc , lau một lúc là khô ngay thôi.

Người đàn ông ôm cô nằm xuống giường , trong khoảng thời gian này , nhìn bụng cô lớn lên từng chút một , trong lòng anh luôn có chút bất an , luôn cảm thấy có chút không chân thực. Nhưng hôm nay , ở trong bệnh viện , lúc Tư Mộ Hàn nghe thấy nhịp tim của đứa trẻ , anh đột nhiên bình tĩnh lại.

Có gì mà phải lo lắng , nhiệm vụ duy nhất của anh lúc này là phải bảo vệ cô gái nhỏ thật tốt , chăm sóc cô cẩn thận để cô cảm thấy yên tâm , bình an sinh ra đứa trẻ , anh không nên lo lắng về những việc khác làm gì.

Sau khi suy nghĩ thông suốt , môi anh khẽ nhếch lên , anh áp tai lắng nghe nhịp tim của đứa trẻ.

“Anh làm sao vậy? Em còn muốn nói chuyện với anh đó.” Nguyễn Tri Hạ có chút dở khóc dở cười , đỏ mặt cúi đầu nhìn về phía người bố quá mức kích động này.

Đã đêm hôm khuya khoắt rồi , cho dù anh không muốn nói chuyện với cô , thì cũng nên đi ngủ đi , cứ nằm sấp trên bụng cô như thế này làm cái gì hả?

Tư Mộ Hàn cười nhẹ: “Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy em mang thai , cũng là lần đầu tiên anh tận mắt nhìn thấy con của chúng ta chậm rãi lớn lên trong bụng em. Tri Hạ à , đây là chuyện mà anh chưa từng được trải nghiệm , cho nên em có thể nhường anh một chút , để anh nhìn chút được không?”

“…”

Nguyễn Tri Hạ suýt chút nữa bị anh chọc cười , tại sao suốt ngày anh có nhiều cách như vậy? Biến hóa khôn lường , quả thực khiến cô không thể đề phòng. Cũng không biết nên nói với anh như thế nào mới tốt.

Trong mắt anh là sự cưng chiều không thể che giấu trong đêm tối , dáng vẻ hoảng sợ và lo lắng trước đó đã biến mất.

Nguyễn Tri Hạ sững sờ một lúc rồi cũng bật cười , vậy là tốt rồi , không cần cô phải vắt hết óc ra để suy nghĩ xem nên an ủi anh như thế nào nữa.

Cô cong môi lên , dứt khoát tùy ý anh làm phiền , dùng tay nhẹ nhàng xoa xoa chiếc bụng nhô cao , đó là đứa con bé bỏng của cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play