Chương 355:

 

Nguyễn Tri Hạ bị lời này của ông cụ làm cho giật mình.

 

Người nhà họ Tư đều có năng lực đọc được suy nghĩ của người khác à?

 

Có điều, dáng vẻ ông cụ Tư trừng mắt nhìn cô, vậy mà không đáng sợ, ngược lại mang đến một loại cảm giác thân thiết.

 

Nguyễn Tri Hạ cười nói:“Không có ạ, cháu cảm thấy tinh thần của ông nội rất tốt.”

 

Ông cụ Tư rất hưởng thụ những lời này, ông nheo mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ mấy giây:“Cháu qua đây.”

 

Nguyễn Tri Hạ quay đầu, liếc thoáng qua Tư Mộ Hàn, Tư Mộ Hàn cho cô một ánh mắt yên tâm, khẽ đẩy lưng cô, ra hiệu cho cô đi qua.

 

Tư Mộ Hàn và ông cụ Tư vừa nãy nói chuyện, mặc dù cô có chút không hiểu, thế nhưng cô có thể cảm giác được, quan hệ giữa Tư Mộ Hàn và ông cụ Tư khá tốt, thậm chí có thể nói là thân thiết.

 

Nguyễn Tri Hạ ngoan ngoãn đi tới, vẻ mặt đoan chính, nghiêm túc nói:“Ông nội, cháu là vợ của Tư Mộ Hàn, cháu tên là Nguyễn Tri Hạ.”

 

Ông cụ Tư không nói chuyện ngay, chỉ bình tĩnh đánh giá cô, Nguyễn Tri Hạ bị ông cụ nhìn như vậy, cô có chút thấp thỏm không yên.

 

Ông cụ Tư giống như nhìn ra được cô thấp thỏm không yên, trên mặt ông nở một nụ cười giống như một đứa nhỏ thành công bày trò đùa dai, ông cười híp mắt nói: “Ừ, dáng dấp xinh đẹp, cháu ngồi đi.”

 

Nguyễn Tri Hạ sửng sốt một chút, cô muốn quay đầu nhìn Tư Mộ Hàn lại bị ông cụ Tư trừng mắt: “Cháu nhìn tiểu tử thối kia làm gì, ông bảo cháu ngồi thì cháu ngồi!”

 

“…” Được rồi, cô ngồi.

 

Chẳng qua nghe người ta gọi Tư Mộ Hàn là “tiểu tử thối”, cô thế mà rất có cảm giác vui vẻ.

 

Nguyễn Tri Hạ ngồi xuống bên cạnh ông cụ Tư.

 

Tư Mộ Hàn nhìn thấy thế cũng đi tới, anh đang muốn ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Tri Hạ, kết quả lại bị ông cụ Tư đá một chân vào đùi:“Ai bảo cháu ngồi!”

 

Một cước này của ông cụ Tư vừa nhanh, lại vững vàng, hiển nhiên sức lực không nhẹ.

 

Nguyễn Tri Hạ chỉ nhìn thôi đã cảm thấy đau, lúc này, Tư Mộ Hàn hơi nhíu mày, hiển nhiên là bởi vì đau.

 

“Ông nội…” Giọng điệu của Tư Mộ Hàn có chút bất đắc dĩ:“Lần đầu tiên cháu dẫn cháu dâu ông về nhà, ông không thể cho cháu chút thể diện à?”

 

“Ông nể thể diện cháu, người nào cho ông thể diện?” Ông cụ Tư hiển nhiên còn tức giận hơn anh: “Tự cháu tính xem, lần trước cháu về nhà cổ thăm ông là lúc nào?”

 

Tư Mộ Hàn nghe thấy thế, anh trầm mặc lại.

 

Bầu không khí trong phòng khiến cho người ta cảm thấy hít thở không thông.

 

Nguyễn Tri Hạ mơ hồ hiểu được, vừa rồi đối thoại của Tư Mộ Hàn và ông cụ Tư là có ý gì.

 

Tư Mộ Hàn nghi ngờ vụ án năm đó của mẹ anh có người nhà họ Tư nhúng tay vào, cho nên anh bài xích người nhà họ Tư, cũng không muốn trở về nhà họ Tư

 

Hôm nay là lần đầu tiên Tư Mộ Hàn dẫn cô về nhà cổ, chuyện giữa hai ông cháu bọn họ, cô không nên nhiều chuyện.

 

Đúng lúc này, cửa phòng một lần nữa bị mở ra.

 

Người đi vào là bố của Tư Mộ Hàn, Tư Đình Phong.

 

Trước tiên, Tư Đình Phong chào ông cụ Tư một tiếng: “Bố.”

 

Sau đó, ông ấy mới quay đầu nhìn về phía Tư Mộ Hàn: “Trước đó có người gọi điện cho bố, nói Mộ Hàn trở về, bố còn không tin, làm sao con trở về cũng không nói trước cho bố biết một tiếng, hôm nay con ở lại nhà ăn cơm đi, phòng của con vẫn luôn có người giúp việc quét dọn, có thể ở được luôn.”

 

Lúc này ông cụ Tư hừ lạnh một tiếng:“Giữ nó lại làm gì! Để nó cút!”

 

 

Sau cùng, Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ ở lại.

 

Lúc ăn cơm, mấy người ngồi trước một bàn ăn rất lớn, bên cạnh còn có một hàng người giúp việc, điều này khiến cho Nguyễn Tri Hạ cảm thấy không được tự nhiên.

 

Sau khi ăn xong, Tư Đình Phong có việc đi trước, Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn đưa ông cụ Tư về phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play