Chương 3741:

Từ ngày hôm qua sau khi dùng một lần , Nguyễn Tri Hạ đã hoàn toàn yêu nó mất rồi.

Sau khi từ từ thích ứng được , Nguyễn Tri Hạ vẩy nước đuổi Tư Mộ Hàn đi ra bên ngoài: “Anh nhanh đi ra đi , chờ em tắm xong thì sẽ gọi anh. Bữa trưa em muốn ăn cay , anh bảo đầu bếp chuẩn bị giúp em đi. Còn nữa khi nào thì Hướng Minh khai giảng?”

“Mấy ngày nay không thể ăn cay được , chờ em đỡ hơn một chút thì bảo đầu bếp làm cho em ăn. Ngày kia Hướng Minh phải đi học rồi , yên tâm đi , anh đã báo danh lớp một cho thằng bé. Thằng bé sắp sáu tuổi rồi , có thể lên lớp một được rồi.”

Nói xong , ánh mắt của anh mịt mờ liếc mắt nhìn vào trong nước một cái. Cho dù chỉ là động tác rất cẩn thận , nhưng vẫn bị Nguyễn Tri Hạ nhạy bén nhận ra.

Cô ôm lấy bả vai lộ ra bên ngoài của mình , oán hận trừng mắt nhìn anh.

Thật sự là ký ức vào đêm hôm qua không quá tốt đẹp , nếu không cô cũng sẽ không giống như chim sợ cành cong như vậy.

“Được được được , đều là lỗi của anh , em từ từ ngâmđi , anh ra ngoài trước đây.” Tư Mộ Hàn bị cô trừng mắt một cái , trong nháy mắt đã làm rơi mất nửa người , anh không dám ngây ngốc ở trong này thêm nữa.

Anh giơ hai tay lên tỏ ý đầu hàng rồi chậm rãi lui ra ngoài.

Trở lại phòng , gió phía bên ngoài cửa sổ thổi vào , khiến cho anh rùng mình một cái.

Rõ ràng bên trong không nóng lắm , nhưng anh lại đổ mồ hôi đầy người , ngay cả quần áo sau lưng cũng bị làm cho ẩm ướt , dán lên trên lưng , khiến anh cực kỳ khó chịu.

Anh nhăn mặt nhưng không nhìn vào cửa phòng tắm.

Tư Mộ Hàn suy nghĩ , hay là tới căn phòng cách vách tắm rửa trước một cái , thay một bộ quần áo mới rồi lại về.

Một lần đợi này là đợi tới hơn nửa tiếng đồng hồ , người ở bên trong lại không có một chút dấu hiệu nào muốn đi ra ngoài.

Không chỉ có như thế , trước đó còn ngẫu nhiên có thể nghe được một chút tiếng nước , bây giờ đã hoàn toàn không có nữa rồi.

Đợi thêm một phút đồng hồ nữa , Tư Mộ Hàn không chờ được nữa , anh kêu hai tiếng cũng không ai đáp lại , anh cau mày đẩy cửa bước vào.

Vừa mới đi vào , đúng lúc nhìn thấy bộ dạng Nguyễn Tri Hạ nhắm hai mắt lại , chậm rãi trượt xuống dưới.

Anh hoảng sợ đến mức tay chân thiếu chút nữa không thể khống chế được , anh chạy tới bế cô lên , rửa sạch bọt nước trên người cô một cách đơn giản rồi lại quấn kín cô lại.

Anh sờ nước trong bồn tắm lớn một chút , nước đã lạnh đi không ít , chỉ còn lại một chút hơi ấm mà thôi.

Một thoáng kinh hồn vừa rồi kia đã làm cho tim anh thiếu chút nữa nhảy vọt ra ngoài , bây giờ vẫn còn đang đập bùm bùm trong lồng ngực. Vừa rồi nếu như anh không quan sát cẩn thận thì cuối cùng cô gái nhỏ này sẽ phải chịu thương tổn gì , không ai có thể biết rõ được.

Sau khi thả người lên trên giường , vốn anh định đi gọi bác sĩ , không ngờ cô xoay người một cái , lầm bầm ôm lấy chăn , nhìn bộ dạng giống như là đang ngủ vậy.

Anh cười khổ canh giữ ở bên cạnh , quyết định đợi một chút xem sao , nếu như vẫn không tỉnh thì sẽ gọi bác sĩ , nếu sau mấy tiếng nữa mà tỉnh lại , vậy thì phải cân nhắc xem nên trừng phạt thế nào.

Hai người lớn ngay cả cơm trưa cũng không ăn mà vẫn luôn ở lì trong phòng , Nguyễn Hướng Minh ăn xong cơm trưa.

Buổi chiều cậu bé đã muốn đi vào mấy lần , nhưng lần nào mỗi khi tay chạm tới cửa , trong đầu cậu đều là bộ dạng ngày đó mẹ tựa vào trong lòng bố với vẻ mặt không biết là biểu cảm gì.

Cân nhắc đến lần thứ ba , cậu bé vẫn không thể đi vào được , chỉ có thể ủy khuất chính mình.

Sau khi ăn cơm xong thì lại chạy về phòng , đợi ở trong phòng mình hơn nửa tiếng đồng giờ , trời đã tối rồi , nhưng vẫn không thấy bố và mẹ đi ra.

Nguyễn Hướng Minh dưới cơn tức mà bảo vệ sĩ đưa cậu bé tới nhà của cậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play