Chương 3735:

“Hướng Minh…”

Kéo dài giọng ra gọi tên của cậu bé một tiếng , Nguyễn Tri Hạ cười yếu ớt xoa đầu của cậu bé: “Cho dù con không nói thì mẹ cũng đoán ra được. Nói , từ khi nào mà con biết chuyện này hả? Mẹ nói sao mà sáng hôm nay con bận rộn như thế , chỉ có lúc ăn cơm mới thấy con , có phải là chạy qua đó hỗ trợ rồi hay không? Hay là vẫn còn niềm vui gì đó đang chờ mẹ?”

Bị niềm vui bất thình lình xảy ra nện vào đầu , thật ra trong lòng cô đã kích động đến sắp bùng cháy rồi , chẳng qua thừa dịp bây giờ cậu nhóc vẫn còn đang áy náy , chưa phản ứng lại được thì cô mới muốn giận hờn một chút mà thôi.

“Mẹ ơi , mẹ , dù sao thì đến lúc đó mẹ tự xem đi. Con… con đi trước đây.” Nói hết lời , cậu bé giãy ra khỏi hai tay cô , chân không dài nhưng lại chạy rất nhanh.

Hai cái chân ngắn chạy như bay , lập tức biến mất ở trước mắt cô.

Người duy nhất có thể nói chuyện với cô cũng đã đi rồi , Nguyễn Tri Hạ mím môi ngồi nghiêm chỉnh trên giường , kéo áo cưới trên người.

Cô ho nhẹ một tiếng rồi quay đầu nhìn về phía cửa sổ , vừa rồi đi vội vã , ngay cả hình dáng áo cưới hôm nay cô mặc như thế nào cũng không biết nữa.

Chờ đợi trong lo lắng , âm thanh truyền đến từ bên ngoài hoàn toàn tán loạn , còn lại cũng chỉ có sự khẩn trương.

Hai tay Nguyễn Tri Hạ nắm chặt lại , không ngừng hít sâu mới có thể miễn cưỡng đè nén được trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Rõ ràng lúc trước lúc cô chuẩn bị không có khẩn trương như vậy , rõ ràng lúc hôn lễ bị bắt hủy bỏ cô cũng không thấp thỏm như vậy. Bây giờ người còn chưa đến thì đã có chút đứng ngồi không yên rồi.

Cô lại kiểm tra toàn thân của mình một lần nữa , chắn là không có vấn đề gì.

Chờ đợi mòn mỏi , cửa phòng mới được đẩy ra từ bên ngoài , tư thế của Tư Mộ Hàn có chút cứng ngắc mà đi vào từ bên ngoài.

Thạch cao trên đùi đã được tháo bỏ , nhìn qua tư thế chân đi đường vẫn còn chút vấn đề , nhưng hẳn là không ảnh hưởng quá nhiều.

Nguyễn Tri Hạ nuốt một ngụm nước miếng , cô quay đầu sang , nhìn thẳng về phía anh , nước mắt trong mắt đột nhiên rơi xuống.

Tư Mộ Hàn nhìn thấy , anh đi hai ba bước tới , chân bị thương vẫn còn chưa hồi phục lết lết trên mặt đất , nhìn có chút ủy khuất.

“Mộ Hàn…”

Nguyễn Tri Hạ nghẹn ngào vươn hai tay đứng lên , cô không hề do dự nhào vào trong vòng ôm của anh.

Rõ ràng là một cô gái ăn mặc rất xinh đẹp , nhưng hai mắt lại đẫm lệ , nhìn qua khiến cho người ta vừa buồn cười lại vừa đau lòng.

“Không phải anh đã đến rồi sao , khóc cái gì chứ? Hôm nay chính là ngày chúng ta kết hôn , khóc nhiều không tốt đâu , chúng ta vui vẻ được không?” Anh cẩn thận lấy khăn tay ra lau nước mắt rơi trên mặt cô , dịu dàng mà an ủi.

“Em đây cũng là không nhịn được thôi mà , anh làm gì vậy chứ , đột nhiên như thế này , không thể đề cập trước với em một chút sao? Chẳng lẽ làm cho em cảm động phát khóc thì tốt lắm sao. Lần sau nhớ phải nói trước cho em có biết không?”

Vừa lau nước mắt trên mặt mình , vừa không quên lên án anh.

Nguyễn Tri Hạ kéo khăn tay , muốn khóc lại không dám khóc.

Chờ tới khi nhiếp ảnh ở bên ngoài cảm thấy hẳn là bên trong đã ổn thỏa rồi , sau khi kêu stylist đi vào trang điểm lại một chút thì mới khiêng camera nện bước đi vào , vừa đúng lúc này Tư Mộ Hàn cũng nắm tay Nguyễn Tri Hạ đi ra bên ngoài.

Nguyễn Kiến Định mang theo Nguyễn Hướng Minh cùng với công tước Otto , tựa vào trên cửa xe , khóe mắt đuôi mày đều mang theo ý cười thản nhiên.

Bọn họ đã phân hợp nhiều năm , cuối cùng cũng kết hôn rồi. Không chỉ bọn họ vui mừng mà tất cả mọi người đi theo cùng chứng kiến cũng đều rất vui mừng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play