Chương 3631:
Nguyễn Kiến Định đứng một bên chứng kiến toàn bộ quá trình , trong mắt tràn đầy trêu chọc , trước đó anh còn lo lắng không biết Tư Mộ Hàn có thể chăm sóc tốt cho em gái yếu ớt mỏng mảnh của mình hay không , nhưng hiện tại xem ra giao cho anh là hoàn toàn không có vấn đề gì. Anh ta định tiến lên trêu chọc vài câu , thì cửa phòng chợt truyền đến tiếng động.
Tuy âm thanh không lớn nhưng lại làm cho bốn người trong phòng đều đồng thời ngừng lại động tác trên tay , bốn cặp mắt thẳng tắp nhìn sang.
Lê Quốc Nam vốn đã đứng tại cửa ra vào hồi lâu không dám tiến vào , vừa đẩy cửa liền bị bốn ánh mắt chăm chú nhìn tới , kém chút nữa đã trực tiếp đóng sập cửa lại bỏ trốn , nhưng cũng may trái tim anh ta đủ kiên cường , miễn cưỡng ổn định lại thân thể , sắc mặt đỏ rực đi vào bên trong.
Vừa đi vừa lắp ba lắp bắp giải thích: “Tôi , tôi thấy mọi người đều ở chỗ này , anh Định nói là , là cô Nguyễn đã cứu tôi , nên tôi cũng có chút lo lắng , cho nên , tới thăm , mọi người không cần để ý đến tôi , tôi tới thăm một chút sẽ đi liền!”
Xe lăn dừng lại ở nơi cách Nguyễn Tri Hạ khá xa , nhưng gần sát bên người Nguyễn Kiến Định , Lê Quốc Nam nuốt một ngụm nước miếng , xoa xoa gò má nóng rực của mình , cúi thấp đầu , căn bản không dám nhìn chủ nhân của bốn ánh mắt đối diện.
Trong lúc nhất thời , Nguyễn Tri Hạ không kịp phản ứng , tay chỉ vào Lê Quốc Nam , người mà ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên , sắc mặt chợt đỏ bừng nhưng lại không thể thốt ra câu nào , ngón tay khẽ run lên , nhìn qua Tư Mộ Hàn rồi bỗng rơi nước mắt.
“Do tác dụng phụ của thuốc nên dẫn đến mất trí nhớ tạm thời , chỉ có một nửa khả năng có thể phục hồi.” Tư Mộ Hàn thở dài , kéo tay cô gái nhỏ về lại trong ngực mình , chuyện này anh không muốn giấu cô , sớm hay muộn cô cũng sẽ nhận ra mà thôi.
“Tri Hạ em đừng buồn , mất trí nhớ cũng không phải chuyện gì xấu , ký ức trước kia quá khổ sở , cậu ấy như bây giờ rất tốt , em đừng áy náy cũng đừng thương tâm. Những cảm xúc này lẽ ra phải là của anh mới đúng.” Nguyễn Kiến Định chuyển bước chân đi đến gần Lê Quốc Nam hơn một chút , một tay khoác lên xe lăn của anh ta , tay kia thì siết chặt thành nắm đấm.
Nguyễn Tri Hạ trầm mặc một lát mới đáp: “Mất trí nhớ cũng tốt , về sau sẽ càng tốt hơn!” Rõ ràng là lời nói với Lê Quốc Nam , nhưng ánh mắt cô lại nhìn chằm chằm Nguyễn Kiến Định. Mặc dù lúc nói chuyện trên mặt anh trai vẫn mang theo ý cười nhưng cô biết , xảy ra chuyện như vậy , kỳ thật người khổ sở nhất chính là anh trai của cô.
Có mấy lời cô không có quyền nói , cũng không xứng để nói , chỉ có thể nói được như vậy mà thôi.
“Cảm ơn lời chúc của cô , tất cả đều sẽ tốt thôi , lần này tôi muốn đến để cảm ơn cô Nguyễn , ơn cứu mạng không gì có thể báo đáp , về sau chỉ cần có việc gì cần nhờ đến tôi , nhất định tôi sẽ không chối từ!” Lê Quốc Nam cười khan vài tiếng mở miệng nói , vừa dứt lời lại trốn ra phía sau Nguyễn Kiến Định một lần nữa.
Sau khi thoát khỏi tầm mắt của mọi người , ánh mắt của Lê Quốc Nam đột nhiên lộ ra bối rối. Lần đầu tiên nhìn thấy người con gái trước mặt này , tim anh ta không khống chế được mà lập tức đập liên hồi , cảm giác như muốn dâng hết tất cả những gì anh ta có cho cô , muốn sống vì cô , chết vì cô , thậm chí còn có thể vì cô mà hủy diệt cả thế giới!
Loại cảm giác không thể giải thích được này khiến anh ta không khỏi hoảng sợ , không có ký ức gợi nhớ , những ảo tưởng mờ mịt kia lại trở nên hết sức khủng bố , rõ ràng mới lần đầu gặp mặt , vì sao anh ta lại có thứ ý nghĩ nguy hiểm như vậy?
“Anh dẫn cậu ấy về trước , nhìn cậu ấy có vẻ không được khỏe!”
Rất nhiều suy nghĩ lướt qua trong đầu , tâm Lê Quốc Nam vô cùng rối ren , đang chuẩn bị kiếm cớ rời đi , ai ngờ nghe thấy giọng nói thanh lãnh của Nguyễn Kiến Định truyền đến , sau đó nắm lấy xe lăn bắt đầu đẩy đi , ngay cả lời tạm biệt anh ta cũng không kịp nói đã bị đẩy ra cửa.
Cho đến bây giờ , Nguyễn Tri Hạ còn có chút không dám tin , cô xoay đầu nhìn về phía Tư Mộ Hàn: “Anh Nam anh ấy , thật sự không nhớ ra chuyện gì cả sao?”
“Mẹ , ngay cả con chú Nam cũng quên mất , chắc chắn là không nhớ gì hết rồi , mẹ có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?”
Nguyễn Hướng Minh nâng tay nhỏ lên sờ sờ gương mặt Nguyễn Tri Hạ , cậu híp mắt cảm thụ nhiệt độ cơ thể của mẹ mình , cảm thấy vẫn còn hơi nóng , nhưng hẳn là không có gì đáng trở ngại , mới yên tâm một chút , tự giác từ trên ghế leo xuống , đứng bên người Tư Mộ Hàn chăm chú quan sát mẹ mình.