Đúng lúc này, Hạ Lập Nguyên vốn không nói gì đột nhiên lên tiếng: “Đủ rồi! Nói chuyện chính trước!”
“Bố!” Nguyễn Hương Thảo nhìn về phía Hạ Lập Nguyên: “Con nhìn thấy cô ta là thấy tức, nếu không bởi vì cô ta con cũng không phải như thế này, vừa rồi có nhiều bạn bè gửi tin nhắn hỏi con vì sao lại có tin tức như vậy trên mạng…”
Trần Lập Ngôn hơi nâng tay, ý bảo Nguyễn Hương Thảo đừng vội nóng nảy.

Ở trong nhà này, Nguyễn Hương Thảo nghe lời của Hạ Lập Nguyên nhất.

Hạ Lập Nguyên làm chủ của một nhà, vô cùng có uy tín,
Ông ta nhíu mày nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ: “Tri Hạ, con nói xem, video clip trên mạng là có chuyện gì xảy ra?”
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ cảm thấy chua xót, vừa rồi ở bên ngoài lúc Hạ Lập Nguyên bàn luận về mình còn nói tên đầy đủ “Nguyễn Tri Hạ” của cô ra, bây giờ lại gọi cô là “Tri Hạ” rồi.

Cô ngẩng đầu, dáng vẻ sắp khóc của mình thoạt nhìn có vẻ đáng thương, giọng nói nhỏ nhẹ: “Bố, con thật sự không biết video trên mạng là có chuyện gì …”
Nói đến đây.

giọng nói của cô có chút nghẹn ngào, cô khịt khịt mũi, nước mắt bỗng chốc trào ra.

Nhưng cô vẫn cố nén nước mắt, oan ức giải thích với Nguyễn Hương Thảo: “Chị, chị tin em đi, làm sao em có thể làm ra chuyện như vậy được, làm sao em có thể hại chị, chúng ta là người một nhà mà…”
Nguyễn Hương Thảo nghi ngờ nhìn Nguyễn Tri Hạ, muốn tìm ra dấu vết của sự dối trá trên mặt cô.

Nhưng mà vẻ mặt thương tâm của Nguyễn Tri Hạ gần như không thể thấy được một manh mối nào.

Cô ta đành phải quay đầu nhìn về phía Hạ Lập Nguyên.

Hạ Lập Nguyên đang đánh giá Nguyễn Tri Hạ.

Ông ta cảm thấy, cô con gái luôn không khiến người khác chú ý này dường như từ ngày gả vào nhà họ Tư đã không còn giống như trước nữa rồi.

Nhưng giờ phút này, cô đứng trước mặt ông ta vẫn là bộ dạng xấu xí và yếu đuối như vậy.

Ngay cả khi Nguyễn Hương Thảo vừa tát cô một cái, lúc cái tát giáng xuống, cô không có động tác nào muốn né tránh cả, phản ứng của người bình thường đâu có chậm như thế?
Nghĩ vậy, Hạ Lập Nguyên đã tin phân nửa lời Tri Hạ vừa nói.

Nắm trong tay một cô ngốc, thật dễ dàng.

Hạ Lập Nguyên thả lỏng dựa lưng vào ghế, nghiêm túc nói với Nguyễn Tri Hạ: “Đúng, chúng ta là người một nhà, cho nên cho dù làm gì đều phải nghĩ cho người nhà, bây giờ những người trên mạng hiểu lầm chị con, mà chuyện con phải làm chính là giải thích với bọn họ.


Hiểu lầm?
Nguyễn Hương Thảo vừa mắng cô và Tiêu Giai Kỳ là kẻ ti tiện, mắng họ là chó, bọn họ cùng nhau ép cô gả vào nhà họ Tư, đều là hiểu lầm sao?
Mọi người đều nói không gian trá thì không làm nên thương nghiệp, thật đúng là không sai, bản lĩnh đổi trắng thay đen của Hạ Lập Nguyên thật sự rất giỏi.

Nguyễn Tri Hạ ra vẻ kinh ngạc trừng to hai mắt, lo lắng liếc mắt nhìn Nguyễn Hương Thảo một cái: “Em… Em nhất định sẽ giải thích rõ ràng, chị không cần phải lo lắng.


Nguyễn Hương Thảo nhếch mép cười, trong mắt là vẻ khinh thường.

Thật sự còn nghe lời hơn cả chó.

Tiêu Giai Kỳ đứng một bên lại không lạc quan như bọn họ, bà ta khẽ nhíu mày, cảm thấy Nguyễn Tri Hạ có vẻ là lạ.

Hạ Lập Nguyên tươi cười, giọng nói dịu lại: “Tiếp theo, chúng ta sẽ mở một buổi họp báo, đến lúc đó, bố mẹ bảo con nói thế nào, thì con nói như thế.


“Vâng.

” Nguyễn Tri Hạ nghe lời gật đầu.

Trong mắt Hạ Lập Nguyên càng hiện lên vẻ hài lòng: “Được rồi, giờ không còn việc gì nữa, ở lại ăn cơm rồi đi.


Nguyễn Tri Hạ cúi đầu, giấu đi sự mỉa mai trong mắt: “Vâng.


Tiêu Giai Kỳ đứng dậy: “Tôi đi kêu người giúp việc chuẩn bị cơm nước”
Nguyễn Hương Thảo không nhìn cô lấy một cái còn Hạ Lập Nguyên thì chỉ gật đầu với cô.

Sắc mặt của Tiêu Giai Kỳ có chút khó coi, nhưng cô cũng không nói gì cả.

Lúc đi ngang qua người Nguyễn Tri Hạ, bà ta dừng lại, nói nhỏ nhưng vô cùng nghiêm túc: “Ra đây.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play