Trong lòng Nguyễn Hương Thảo trào lên cảm giác bất an.

Cô ta cúp máy rồi lên mạng xem tin tức, liền phát hiện ra chuyện mình và Nguyễn Tri Hạ trong nhà hàng bị phóng viên quay lại rồi.

Sắc mặt cô ta thay đổi, cắn mạnh môi một cái: “Con khốn!”
“Sao vậy?” Thẩm Sơ Hoàng hôn lên mặt cô ta, nhẹ nhàng hỏi.

Nguyễn Hương Thảo cất điện thoại, dịu dàng nói: “Bố gọi điện thoại cho em, trong nhà có chút chuyện, em về trước đây.


Trên đường trở về, cô ta càng nghĩ càng cảm thấy chuyện mình và Nguyễn Tri Hạ bị chụp ảnh lại nhất định là liên quan đến Nguyễn Tri Hạ.

Chẳng lẽ Nguyễn Tri Hạ cố ý gài cô ta sao?
Nguyễn Hương Thảo sầm mặt gọi điện cho Nguyễn Tri Hạ nhưng không có ai nghe.


Bên kia, Nguyễn Tri Hạ nhìn màn hình di động lóe lên hai chữ “Chị gái”, cười nhạo một tiếng rồi để điện thoại xuống, đứng dậy đi rót nước.

Lúc quay lại, điện thoại vẫn còn đang đổ chuông.

Lúc này Nguyễn Hương Thảo nhất định là đang tức giận đến phát điên, hận không thể giết chết cô nhỉ?
“Chuyện gì vui vậy?”

Khóe môi đang cong lên của Nguyễn Tri Hạ lập tức sụp xuống, cô không cần quay đầu lại nhìn cũng biết người đang nói chuyện là “Tư Gia Thành”.

Cô chuyển điện thoại về chế độ im lặng rồi bỏ vào túi, bê cốc nước đi lên tầng.

Vừa hay, “Tư Gia Thành” lại đứng ngay ở cầu thang.

“Tư Gia Thành” dường như cố tình đối nghịch lại với cô, cô đi bên trái, anh ta cũng đi bên trái, cô đi bên phải anh ta cũng đi bên phải…
Tâm trạng vui vẻ của Nguyễn Tri Hạ lập tức bị anh ta phá hủy sạch sẽ, cô nhìn thoáng qua trên tầng, nhẹ giọng hỏi “Tư Gia Thành”: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Cô có biết không, chuyện người nhà họ Nguyễn cô làm loạn trên mạng đã đến tai họ rồi.

” “Tư Gia Thành” nửa cười nửa không nhìn cô, trong mắt mang theo vẻ nghiêm túc, như là muốn tìm kiếm điều gì đó từ cô.

“À.

” Nguyễn Tri Hạ cụp mắt, không có biểu cảm gì, cô đi qua anh ta rồi tiếp tục bước lên tầng.

Tư Mộ Hàn híp mắt lại, trong giọng nói mang theo sự tò mò không dễ nhận ra: “Có vẻ cô không sợ chút nào.


Nguyễn Tri Hạ không muốn để ý đến anh ta nhưng lại không nhịn được oán hận: “Không làm chuyện trái lương tâm, tôi sợ cái gì chứ?”
Tư Mộ Hàn thật sự không ngờ cô sẽ nói vậy, sự bình tĩnh của cô ngoài dự kiến của anh ta.

Nguyễn Tri Hạ nói xong liền quay người đi khỏi, anh ta nhìn bóng lưng của cô, con ngươi thâm trầm, người phụ nữ này không giả ngu nữa rồi hả?
Trở lại phòng, Nguyễn Tri Hạ không còn sự bình tĩnh như khi đối mặt với “Tư Gia Thành” ban nãy.

Cô biết người nhà họ Nguyễn ra tay dìm tin tức xuống, cô cũng không yên lòng, không hiểu được suy nghĩ của nhà họ Nguyễn.

Chiếc điện thoại trên tay toàn những cuộc gọi nhỡ, đều là do người nhà họ Nguyễn gọi tới.

Nguyễn Tri Hạ mỉa mai bĩu môi, gọi điện lại cho Tiêu Giai Kỳ.

Như trong dự đoán, nahnh chóng bắt máy, Tiêu Giai Kỳ mở miệng nói: “Lập tức quay về.


“Con sẽ quay về ngay…” Nguyễn Tri Hạ hạ thấp giọng, cố gắng để giọng nói của mình có vẻ không yên lòng.

Đương nhiên cô phải quay lại nhà họ Nguyễn để xem những khuôn mặt sốt sắng của họ rồi.

Xem dáng vẻ thất bại của Nguyễn Hương Thảo khi bị thóa mạ, tức điên lên.

Nhưng mà, cô rất rõ, người nhà họ Nguyễn sẽ không dễ dàng nhận lỗi như vậy.

Nguyễn Tri Hạ bắt xe quay về nhà họ Nguyễn.

Người giúp việc thấy cô, cung kính chào: “Cô ba.


Thái độ của người giúp việc thay đổi cũng không khó hiểu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play