Chương 3397:

Thời gian tiến hành cuộc phẫu này không như Tư Mộ Hàn đã nghĩ, rất nhanh nhưng chắc là không có vấn đề gì nữa. Chỉ có điều…

Trông thấy Nguyễn Kiến Định, anh lại bỗng nhớ tới Lê Quốc Nam. Lúc tới thì có cả nhóm, nhưng lúc về lại chỉ có một mình Nguyễn Kiến Định quay vê. Có lẽ cả đời này ba người họ đều không vượt qua được rào cản đó, nhất là Nguyễn Kiến Định.

“Thu xếp ổn thỏa cho cậu ta” Tuy cuộc giải phẫu này không tốn quá nhiều thời gian, nhưng cũng mất hai tiếng. Tư Mộ Hàn đưa mắt nhìn Nguyễn Kiến Định, ngoảnh lại đi vê phía phòng bệnh. Không biết bây giờ Tri Hạ thế nào rồi, ở một mình có sợ hãi không…

Anh mang theo sắc mặt nặng nề quay về phòng, vừa vào thì đã thấy Nguyễn Tri Hạ quỳ trên giường, trên mặt là vẻ đau lòng không hề che giấu, trong miệng còn lẩm bẩm: “Anh Nam! Là nhà họ Nguyễn chúng em có lỗi với anh! Đời này em nợ anh đã không còn cách nào trả được. Chờ kiếp sau chắc chắn em sẽ không để anh phải chịu những đau khổ này!”

Nguyễn Tri Hạ ôm gối đầu, đau đớn khóc thành tiếng. Nước mắt tràn mị, lăn xuống theo gương mặt, làm ướt cả gối và chăn đệm.

Nghĩ tới Lê Quốc Nam, sự xót xa và đau khổ trong lòng lập tức không ngừng dâng lên. Cô chỉ biết ôm chặt gối vào ngực như thể làm vậy sẽ có thể giữ được Lê Quốc Nam, như thể Lê Quốc Nam vẫn còn đang ở bên cạnh Cô.

“Tri Hạ, người chết rồi không thể sống lại được nữa. Tuy rằng tôi không muốn đả kích em, nhưng em cũng nên biết là có rất nhiều chuyện vốn dĩ không thể thuận theo ý người, giống như lần này, dù tôi cũng rất khổ sở nhưng buồn thì cũng không được ích lợi gì cả. Ngược lại nếu em càng đau khổ thì kẻ thù của em lại càng vui mừng. Nguyễn Tri Hạ, việc hiện tại em nên làm là đối xử với bản thân mình thật tốt, đợi sức khỏe em ổn định rồi tôi sẽ cùng em đi tìm Trần Tuấn Tú báo thù.

Nguyễn Tri Hạ cúi đầu, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Tuy cô biết những điều Tư Mộ Hàn nói đều đúng cả, về mặt lý trí cô có thể chấp nhận được, nhưng còn về mặt tình cảm thì bất luận thế nào cô cũng không thể chấp nhận. Cô nhoài người trên giường với sự tủi thân, oan ức, cảm giác sóng mũi cay cay cứ kéo dài, không thể nào chấm dứt.

“Nguyễn Tri Hạ, tôi hiểu cảm giác của em bây giờ, nhưng mà.” Tư Mộ Hàn tiến lên hai bước, nắm lấy bả vai Nguyễn Tri Hạ rồi xoay người cô lại đối diện với anh trên giường một cách dễ dàng, nhưng nhìn thấy đôi mắt đỏ rực như mắt thỏ của cô khiến anh không khỏi có chút đau lòng.

Nguyễn Tri Hạ lắc đầu, ngả người ra sau cắn môi, rút một tờ giấy bên cạnh ra một cách qua loa để lau nước mắt.

“Mộ Hàn, tôi khó chịu, anh Nam không còn nữa, từ nay về sau tôi không bao giờ gặp được anh ấy nữa, Mộ Hàn…

Nguyễn Tri Hạ cào cào tay chân lên người Tư Mộ Hàn, cô càng gào khóc nhiều hơn, vừa nói vừa khóc thút thít, bộ dạng uất ức khiến người khác càng thấy thương tâm.

“Tôi biết, tôi đều hiểu hết cả. Nhưng mà Tri Hạ này, thế giới này không ai có thể đồng hành cùng một người suốt cả đời được, cho dù bề ngoài hai người cũng giống nhau, ai biết được rằng hai người chúng ta ai là người đi trước, ai là người đi sau. Lê Quốc Nam sẽ không phải hy sinh vô ích. Em đừng buồn nữa, có được không? Tôi nhìn mà đau lòng quá…’ Tư Mộ Hàn giúp cô lau nước mắt đang giàn giụa trên gương mặt. Anh cau chặt mày đến nỗi có thể ép chết được côn trùng, sâu bọ.

“Nhưng mà tôi khó chịu quá, Mộ Hàn. Anh Nam không còn nữa rồi, chính tôi đã hại chết anh ấy, là tôi đã khiến anh ấy bị ném xuống dưới kia, là tôi đã hại chết anh ấy rồi, Mộ Hàn à… Điểm mấu chốt khiến cô không thể chấp nhận được chính là ở điểm này đây, người tưởng chừng như có thể cứu sống nhưng cuối cùng lại vì một sự lựa chọn của cô mà mất mạng, đặc biệt đây còn là người mà thậm chí nói lời cảm ơn thôi cũng không đủ.

Biết rằng nhất thời Nguyễn Tri Hạ sẽ không chấp nhận được chuyện như vậy, Tư Mộ Hàn thở dài, ôm cô vào lòng. Tất cả những chuyện mà Lê Quốc Nam đã làm mấy năm nay, mặc dù anh không tận mắt chứng kiến nhưng theo những tư liệu mà anh điều tra thì thấy được rằng, Nguyễn Kiến Định và Nguyễn Tri Hạ có thể sống tốt đến khi trở về nước hoàn toàn là nhờ vào công lao của Lê Quốc Nam, ân nghĩa như thế thì làm sao cô có thể chấp nhận được việc chính mình đã hại chết anh ta.

“Em ngủ một giấc đi, được không nào, Tri Hạ? Vết thương ở chân của Nguyễn Kiến Định có chút nghiêm trọng.

Cậu ấy vừa mới ra khỏi phòng phẫu thuật. Em nghỉ ngơi cho thật tốt đi, được chứ? Anh đi xem cậu ấy một chút.” Giống như dỗ dành một đứa trẻ, Tư Mộ Hàn nhìn cô cười cười, đỡ cô nằm xuống giường, tiện thể giúp cô đắp chăn rồi xoay người bước ra ngoài.

“Tôi muốn đi, Mộ Hàn, tôi muốn đi ngó xem anh ấy… Đã mất đi một người, cô chỉ còn lại ba người đàn ông này trong đời, phàm là nếu có một người lại xảy ra chuyện gì, trái tim mong manh của cô sẽ không thể nào chịu đựng được nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play